Chương 22: Có biến

---

Edit: Lan Lan

Beta: Khánh Vân

Vinh quang lấy được cú đạp của Diệp Đại minh tinh, Thẩm tổng mang theo nội thương mà đi nấu bữa sáng.

Không thể nói là một chút tức giận đều không có, chỉ là nhìn đến khuôn mặt kia của Diệp Nam Kỳ, tức giận đến đâu cũng bị nuốt ngược vào. Mẹ Thẩm từng nói, con trai nhà bà là kiểu người miệng dao găm tâm đậu hũ, hiện tại dao nhỏ gác qua một bên, lập tức chỉ còn lại một khối đậu hũ non.

Diệp Nam Kỳ không biết được những biến hóa trong tâm tình của Thẩm Độ, Lo lắng vì thái độ của mình quá kém, Thẩm Độ sẽ đổi ý, lúc ăn cơm lại nhịn không được nhắc nhở: "Đừng quên đấy."

Thái độ biểu hiện có chút khẩn trương, giống như một đứa trẻ.

Thẩm Độ nhìn thấy khóe miệng cậu có dính hạt cơm, không biết nên nói gì cho tốt: "....."

Lúc trước rốt cuộc thì mắt hắn bị mù hay sao, lại có thể cho rằng Diệp Nam Kỳ là một kẻ đê tiện yêu diễm đây.

Ăn cơm sáng xong, hai người ai bận việc của người nấy.

Diệp Nam Kỳ thống kê xong toàn bộ những tin tức có liên quan đến người trên danh sách, suy nghĩ một chút, chia sẻ cho Tiết Hướng Du một phần.

Tiết Hướng Du trả lời rất nhanh, khó được có lần đứng đắn, nói sẽ chú ý tin tức của những người trong danh sách, tìm người tra một chút xem hiện tại bọn họ đang ở đâu.

Cuối cùng anh ta ý vị thâm trường (có ẩn ý sâu xa) nói thêm một câu: Nếu không tra ra cái gì, có hai khả năng hoặc là đã chết, hoặc là sống không bằng chết.

Sau một lúc lâu lưng Diệp Nam Kỳ lạnh toát.

Bởi vì đã tiếp xúc với người Tiết gia, về sau nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó, Diệp Nam Kỳ cố ý khiến Văn Sâm đẩy bớt một số công việc, cuối năm người ta thì vội đến thừa chết thiếu sống, cậu thì thanh nhàn không ít.

Gặp mặt Văn Sâm, nghe xong lịch trình của bản thân, ngón tay chỉ chỉ vào ngày sau Lễ Giáng Sinh: "Cái này bỏ đi."

Ngày hôm sau Lễ Giáng Sinh là ngày sinh của Tiết lão gia tử.

Văn Sâm liếc nhìn, trách nói: "Ratings của tiết mục này cũng không tệ lắm, gần đây sao cậu cứ ngại này ngại kia vậy, đừng tùy hứng. Nói nhỏ nhé, Khương Nguyên Dư cũng tham gia."

Văn Sâm dụ dỗ không thành, Diệp Nam Kỳ cười cười, giọng điệu vẫn kiên quyết: "Có việc càng quan trọng hơn."

Hợp tác với nhau mấy năm, Diệp Nam Kỳ rất hiếm có thời điểm tùy hứng như vậy, Văn Sâm cân nhắc những lời này của cậu một chút, nhíu mày nói: "Quan trọng đến mức nào?"

Nghe vậy Diệp Nam Kỳ hơi ngừng lại. Mấy năm nay cậu đều sống trong thù hận và áy náy, lúc đêm khuya trằn trọc, đến hít thở cũng thấy khó khăn, chuyện báo thù thực sự là chuyện quan trọng nhất trong lòng cậu.

Cậu đối diện với ánh mắt của Văn Sâm, gằn từng chữ một: "Nếu muốn nói, đại khái là, so với mạng của em còn quan trọng hơn."

Ánh mắt của Diệp Nam Kỳ thực sự quá nghiêm túc, Văn Sâm nhịn không được giơ tay lên ấn đầu cậu một cái: "Ít lấy mạng ra treo bên miệng đi, hai ta còn phải nỗ lực để lấy được tượng vàng đó, mở miêngj một lần là bán thận, còn luôn không ăn cơm cho cẩn thận, mẹ nó, hôm nay lại không ăn cơm sáng?"

"....." Diệp Nam Kỳ trầm mặc một chút: "Ăn rồi ạ."

Văn Sâm kinh ngạc: "Cậu đổi tính?"

Diệp Nam Kỳ muốn cười mà không cười nổi, hạ khóe miệng: "Tình nhân phụng lệnh giám sát em ăn cơm."

Văn Sâm vui vẻ vỗ tay: "Người tình tốt nhất Trung Quốc, nếu ngày mai hai người sinh con, anh sẽ tặng bao lì xì đỏ thật lớn."

Diệp Nam Kỳ nói: "Khi nào anh sinh em cũng sẽ chi bao lì xì lớn."

Cách Lễ Giáng Sinh cũng không còn bao lâu, không khí trên đường đều là vui mừng, nơi nơi đều là bài ca Giáng Sinh vui vẻ.

Sau khi Diệp Nam Kỳ và Văn Sâm tách nhau ra, lang thang không có mục tiêu mà đi dạo trên phố, phát hiện cậu nhóc theo dõi hôm trước vẫn còn theo sau cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!