Chương 16: Aphrodite!!!

Edit: Chiêu Chiêu

Beta: Khánh Vân

Con cháu Tiết gia nhiều, ngày thường trời nam đất bắc khó thấy mặt, hiện tại đã gần cuối năm, lão gia tử hạ lệnh một tiếng, toàn bộ liền trở về nhà cũ.

Sau khi kết thúc tiệc rượu, Tiết Hướng Du cũng trở về nhà cũ Tiết gia, lại không đi thăm lão gia tử một lần. Anh ta hát lẩm bẩm một bài dân ca, thân toàn mùi rượu, bước chân nhẹ nhàng đi trên hành lang.

Nhà cũ lớn rất giống hành cung, quanh quanh co co, giống cái nhà giam, người bên ngoài vót đến nhọn cả đầu muốn tiến vào, không ít người bên trong lại hoảng sợ giãy giụa muốn đi ra ngoài.

Tiết Hướng Du buồn cười nghĩ, một người bỗng nhiên đi tới trước mặt, anh ta bước tới, dường như nhớ tới chuyện gì thú vị, huýt sáo: "Này."

Thanh niên đối diện sắc mặt âm trầm, không để ý đến anh ta, chuẩn bị trực tiếp đi qua.

Tiết Hướng Du ôm tay, cười sáng lạn: "Đoán xem hôm nay ở tiệc rượu tôi gặp được ai?"

Đối phương như cũ không để ý tới anh ta, mắt thấy hắn sắp rẽ, giọng Tiết Hướng Du cất cao: "Còn nhớ rõ "A Phù Lạc Địch"[1] tám năm trước không?"

[1] A Phù Lạc Địch: Hoa sen trong sạch trên sông Lạc Hà.

Bước chân người thanh niên liền dừng lại, chậm rãi xoay người, sắc mặt không tốt nhìn qua.

"Anh nói cái gì?"

---

Diệp Nam Kỳ không vội vàng liên hệ với Tiết Hướng Du.

Nếu đối phương đặc biệt để lại phương thức liên lạc, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới. Cậu không rõ mục đích của Tiết Hướng Du cho lắm, nên cẩn thận cho thỏa đáng.

Chỉ là Thẩm Độ dường như ở tiệc rượu chịu kích thích quá lớn...... Thái độ trở nên cổ quái.

Ngày trước Thẩm Độ tuy rằng làm luôn bữa sáng cho cậu, nhưng cũng không hé răng một lời. Từ tiệc rượu trở về sau, Diệp Nam Kỳ đang ở trên lầu, nghe Thẩm Độ mời bữa sáng, thiếu chút nữa là phun lên mặt hắn.

Loại thái độ quỷ dị này tiếp diễn cho đến khi Thẩm Độ thật sự xuống bếp làm điểm tâm mà đêm đó đã nói đến. Diệp Nam Kỳ cầm hộp điểm tâm trong tay, nội tâm phức tạp, rất là rối rắm: "Thẩm Độ."

"Hả?" Ngọn tóc Thẩm Độ còn dính màu trắng của bột mì, lông mày nhíu lại. Hắn mặc tạp dề nhưng lại trông không giống người nội trợ ở nhà chút nào.

Diệp Nam Kỳ muốn hỏi cậu ta có phải hạ độc hay không, lời nói đến bên miệng, liền đổi: "Cậu có phải tra ra tôi bị bệnh nan y hay không?"

Thẩm Độ: "......"

Diệp Nam Kỳ hoài nghi: "Hoặc là cậu tra ra cậu bị bệnh nan y?"

Thẩm Độ cúi đầu lau khô tay, ấn đầu cậu: "Bớt lắm lời."

Nghĩ nghĩ, nhận thấy được hành động của mình như vậy quả thật rất kỳ quái, Thẩm Độ khẽ ho một tiếng: "Anh đi công ty gặp Nguyên Dư thì đưa cho em ấy."

Làm điểm tâm đưa cho người mình ái mộ?

Kia không phải hành động của nữ sinh cấp hai, cấp ba sao?

Thẩm Độ lại có thể có tâm tình thiếu nữ á?

Diệp Nam Kỳ nhịn xuống, nhưng khóe môi lại không nhịn được mà nhếch lên, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Thẩm Độ có hơi bất đắc dĩ, trong lòng hắn áy náy, rồi lại không tiện giải thích, cuối cùng dứt khoát để Diệp Nam Kỳ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

Diệp Nam Kỳ cầm theo hộp điểm tâm đi tới công ty, ý cười trên mặt so với ngày thường rõ ràng hơn không ít. Đến phòng họp nhỏ mà cậu thường xuyên cùng Văn Sâm gặp mặt, thong thả đóng cửa, cởi áo khoác, tháo hai nút trên của áo sơmi. Văn Sâm thấy tâm tình cậu không tồi, trêu đùa: "Như thế nào, cuối tuần tăng ca vui vẻ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!