Chương 15: Kích thích

Edit: Mẫn Mẫn (sweetjimin1310)

Beta: Lan Lan

"…" Diệp Nam Kỳ ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lại nghĩ thầm, mẹ nó, ai có hẹn với cậu chứ.

Chỉ là bây giờ Thẩm Độ đang đến để giải vây cho cậu, Diệp Nam Kỳ cũng không ngu đến mức tranh cãi ngay tại thời điểm này, cố tình nhích gần vào trong lồng ngực của Thẩm Độ, hơi mang ý xin lỗi: "Tôn tổng, đạo diễn Trần, thật là ngại quá, vừa rồi tôi đang muốn nói…"

"…" Muốn nói nhiều thứ vô nghĩa như vậy để làm gì?

Đạo diễn Trần âm thầm chửi một câu, trong tiệc rượu này có quá nhiều nhân vật nổi tiếng, tuy rằng anh ta không quen biết Thẩm Độ, nhưng bị khí thế của hắn ngăn chặn, không dám nói lời nào, quay đầu muốn cầu cứu Tôn tổng, lại phát hiện vẻ mặt của Tôn tổng cũng không tốt cho lắm.

Thẩm gia không chỉ có gia tài hùng hậu mà còn có bối cảnh quân đội, cho dù không thể dựa hơi, cũng vạn lần không thể đắc tội.

Thẩm Độ mới vừa tốt nghiệp xong đã bắt đầu tiếp quản từng sản nghiệp của Thẩm gia, tuy rằng làm việc kín đáo và hiếm khi lộ diện, nhưng vị Tôn tổng này không đến mức không nhận ra.

Trong lòng biết rõ mình đã đá phải một cái ván sắt, Tôn tổng vội vàng cười ha hả xua tay xin lỗi: "Thì ra là Thẩm tổng… Ha ha, không có gì, Nam Kỳ khách khí rồi."

Thẩm Độ được một tấc lại muốn tiến một thước, tay mò xuống, ôm lấy cái eo của Diệp Nam Kỳ mà hắn đã mơ ước từ lâu.

Giống như một đứa bé nhìn lén mật ong thật lâu nhưng lại không dám chạm vào, chỉ dám nếm trộm một chút, trong lòng dâng lên một cảm xúc thoả mãn kỳ diệu.

Toàn thân Diệp Nam Kỳ hơi cứng lại, Thẩm Độ lại không coi ai ra gì mà đè đè cậu vào trong lồng ngực của mình, nhàn nhạt nói: "Nam Kỳ cũng chưa nghĩ đến tương lai sau này, uổng phí ý tốt của Tôn tổng rồi."

Tôn tổng lại cười ha ha, trơ mắt nhìn Thẩm Độ ôm lấy Diệp Nam Kỳ rời đi, sau đó mới thu lại nụ cười hoà ái ở trên mặt.

Đạo diễn Trần xoa cái ót của mình: "Thì ra là trèo lên tận Thẩm gia, khó trách mắt chó lại dám xem thường người khác, người này sao lại may mắn thế chứ… Ừm, Tôn tổng, về việc đầu tư cho bộ phim kia…"

Tôn tổng cười như không cười, cắt ngang: "Nói sau đi."

Hội trường người đến người đi, nhìn như mỗi người đều không để ý chút nào, thật ra tùy thời đều rất chú ý hướng đi của bản thân. Diệp Nam Kỳ không tiện đẩy Thẩm Độ ra trong trường hợp này, dứt khoát quàng tay qua, kề vai sát cánh, làm bộ không để ý.

Tâm trạng của Thẩm Độ không tồi, ánh mắt đảo một vòng trên bàn cơm, cầm một chiếc bánh kem, đưa tới trước mặt Diệp Nam Kỳ.

Diệp Nam Kỳ quét mắt xem xét, phát hiện đó chính là chiếc bánh kem anh đào mình vừa mới ăn một nửa đã bị người ta đến làm phiền nhưng cũng không nỡ bỏ đi, cũng không thèm để ý móng vuốt của Thẩm Độ còn để ở trên vai mình, rụt rè nói cảm ơn, sau nhẹ nhàng cắn một miếng, quai hàm hơi hơi động đậy, rất giống một bé Hamster.

Thích ăn ngọt?

Thẩm Độ yên lặng nhìn, cực kỳ muốn nhéo lấy hai má của cậu.

Còn chưa thực hành, bỗng nhiên đằng sau truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Tiền bối và… Thẩm tổng?"

Diệp Nam Kỳ đột nhiên bị nghẹn: "…"

Thẩm Độ nhanh như cắt rụt tay lại: "…"

Hai người vội vội vàng vàng quay lại, đều sinh ra một loại cảm giác chột dạ quỷ dị.

Diệp Nam Kỳ gian nan nuốt đồ ăn trong miệng xuống, thật sự là bị nghẹn đến hoảng, Thẩm Độ lập tức cầm ly rượu đưa qua, cậu tiếp nhận, uống xong, tự nhiên cảm thấy như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.

Nhìn thấy ánh mắt phức tạp khi nhìn hai người họ của Khương Nguyên Dư, Diệp Nam Kỳ cảm thấy bản thân có đá Thẩm Độ xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Khương Nguyên Dư hơi bối rối, sau đó trấn định nói: "… Chào buổi tối."

Diệp Nam Kỳ bày ra một nụ cười: "Chào buổi tối hậu bối, nãy giờ không nhìn thấy em, vừa tới sao?"

Khương Nguyên Dư hàm súc nói: "Vâng… em mới vừa tới lúc hai người đang nói chuyện với đạo diễn Trần."

Thẩm Độ: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!