Chương 13: Dự tiệc

Edit: Chiêu Chiêu

Beta: Khánh Vân

Bởi vì cái hôn quỷ dị kia, sau đó hai người không nói chuyện.

Diệp Nam Kỳ ngủ ở mép giường, sau khi tắt đèn trong phòng liền im ắng, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều rõ ràng. Cả người cậu không được tự nhiên, lung tung rối loạn mà suy nghĩ một đống việc, mới nhớ tới tiệc rượu ngày mai.

Theo lời Văn Sâm nói, rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều sẽ tới. Loại tiệc rượu này, đương nhiên sẽ có rất nhiều người gan dạ muốn trèo cao, là cơ hội tốt để mở rộng kết giao bạn bè…… Chắc hẳn là cũng có người của tập đoàn Vinh Vũ tới.

Suy nghĩ đắn đo thật lâu, Diệp Nam Kỳ lập tức buộc chính mình mau chóng đi vào giấc ngủ. Cậu cần phải bảo trì trạng thái tốt nhất, đây cũng là ngụy trang và vũ khí tốt nhất.

Lúc mơ mơ màng màng nửa mơ nửa tỉnh, Diệp Nam Kỳ cảm giác chính mình bị người khác kéo tay, từ mép giường dịch tới giữa giường.

Đại khái là tâm tư quá nặng, nghĩ quá nhiều. Diệp Mi đã lâu không có đi vào giấc mộng, đêm nay lại tới.

Cô mặc váy trắng như tuyết mà cô thích nhất, đẹp đẽ nhưng lại tái nhợt giống bóng ma, ngồi ở trước cái bàn, mở ra sổ nhật ký, viết.

"…… Mình thật sự muốn vai này, có thể kiếm thật nhiều tiền, đôi mắt em gái còn có thể cứu chữa…… Người đầu tư ám chỉ với mình, qua mấy ngày theo hắn đi một cái tiệc rượu. Phương ca nói giới giải trí nhiều người, nếu có thể leo lên tập đoàn Vinh Vũ…… Nhưng mình không nghĩ tới……"

"……"

"……"

"Sử Thiết Sinh nói, theo vận mệnh, không được nói về lẽ phải. Như vậy, con đường nào sẽ cứu rỗi hết thảy bất hạnh?"

"…… Thì ra tội ác có thể được tha thứ, đê tiện cũng có thể được cho phép."

"Mình giống như có một ác mộng rất dài rất dài……"

"Hiện tại mình muốn tỉnh."

Diệp Nam Kỳ nhìn Diệp Mi buông bút, đi từng bước đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió vù vù thổi vào. Cô gái yếu đuối mong manh dường như khẽ run lên, lại không chút do dự bước lên trên cửa sổ.

Cô nhìn xuống dưới lầu, hình như lại do dự, ở trên bệ cửa sổ ngồi xổm xuống, nhìn về nơi xa, không biết suy nghĩ cái gì, bóng dáng gầy yếu, phảng phất một trận gió đều có thể thổi cô xuống.

Diệp Nam Kỳ lạnh cả người, lại không thể động đậy. Cậu điên cuồng giãy giụa, giấc mộng này không phải do cậu làm chủ.

Không biết nhìn bao lâu, Diệp Mi yếu ớt quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Nam Kỳ, mặt mày thê lương thảm thiết, cô chảy nước mắt nói: "Em trai à, chị lạnh quá……"

Trái tim Diệp Nam Kỳ kinh hoàng, cậu há miệng thở dốc, một câu cũng nói không nên lời.

Chị ơi……

Hốc mắt Diệp Nam Kỳ đỏ ửng.

Chị đừng đi về phía trước, dừng lại, được không?

Diệp Mi lại dứt khoát mà quay đầu lại, đứng lên, mở hai tay ra, giống chim ưng nhỏ lần đầu tiên tập bay, đón gió, nhảy xuống.

Diệp Nam Kỳ đột nhiên bừng tỉnh.

Cậu thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trên trán đều là mồ hôi lạnh, thân mình không tự chủ được mà run, ánh mắt mờ mịt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, còn đắm chìm ở trong mộng này đến khó có thể tự kiềm chế.

Cho đến khi Thẩm Độ gõ xuống đầu cậu: "Choáng váng?"

Nghe được giọng nói của Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ rớt một cái, trở về hiện thực, chậm chạp nhớ lại, Diệp Mi tám năm trước đã nhảy lầu tự sát.

Chị ấy đã…… đã chết rất nhiều năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!