Chương 11: Sợ Ma!!!

Edit: Lan Lan

Beta: Khánh Vân

Trong nháy mắt Thẩm Độ có chút hoài nghi Diệp Nam Kỳ có phải bị Hoàng Bì Tử (cách gọi một loại chồn của người Trung Quốc) ăn rồi, nằm trên giường chính là một con chồn tiếu lí tàng đao ( trong nụ cười giấu dao).

Trên mặt Diệp Nam Kỳ bình tĩnh tự nhiên nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng.

Dù sao biểu tình của Thẩm Độ nhìn..... giống như tùy thời có thể nhào đến chỗ cậu mà loạn côn đánh chết rồi ném ra ngoài.

Không khí xấu hổ lại trầm mặc.

Diệp Nam Kỳ nghĩ đến bộ phim truyền hình mới xem lúc chiều, nỗ lực để mình dựa sát theo hướng "tiểu kiều thê của tổng tài bá đạo".

Muốn trong đơn thuần hàm chứa chút mị hoặc, trong mị hoặc lại hàm chứa thanh thuần.

Diệp đại minh tinh trầm tư, cảm thấy kỹ thuật diễn của mình ở phương diện này đặc biệt không đủ, nên đánh giá lại.

Ánh mắt Thẩm Độ quái dị mà nhìn cậu một lát, bỗng nhiên nhấc chân lên, hai ba bước tiến lại, ngồi trên giường.

Diệp Nam Kỳ phải phí một lượng sức lực lớn mới khống chế được thân thể mình không lập tức nhảy dựng lên, chớp chớp mắt với Thẩm Độ, cười đến hồn nhiên.

Không phải Thẩm Độ cảm thấy cậu phiền sao, vậy cậu sẽ không ngừng lượn lờ trước mặt hắn, để hắn phiền chết! khiến hắn ghê tởm đến chết đi!

Cậu len lén nghĩ, bất ngờ trước mắt tối sầm lại, trán bị hôn một cái.

Diệp Nam Kỳ trợn mắt há miệng nhìn Thẩm Độ, hắn lại không nhanh không chậm mà đáp trả: "Ừ, bảo bối đợi đã lâu."

Diệp Nam Kỳ: "....."

Thẩm Độ đứng lên, một tay nới lỏng cà vạt, khóe môi hàm chứa nụ cười mang theo ý vị thâm trường: "Bảo bối chờ chút, anh đi tắm rửa một cái."

...

Người với người vì sao lại muốn làm tổn thương lẫn nhau?

Diệp Nam Kỳ nhớ tới mục đích của chính mình, hơi dừng lại, cười đến càng thêm "hiền thê lương mẫu": "Vất vả một ngày, em giúp anh xoa bóp, lúc trước vì nhập vai đã từng học qua một chút mát xa."

Thẩm Độ không ngờ đến Diệp Nam Kỳ vẫn không có một chút ý nghĩ từ bỏ nào lại tiếp chiêu, nghĩ nghĩ, chân thành lại thâm tình nắm lấy bàn tay cậu, hôn một cái lên mu bàn tay cậu, hàng mi dài buông xuống, trong con ngươi sâu như hồ nước mùa thu thật sự ánh lên chút cảm xúc gọi là "ôn nhu".

"Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, chồng lo em sẽ mệt, anh sẽ đau lòng."

.................

Mẹ nó!

Diệp Nam Kỳ chấp nhận cam bái hạ phong (chịu thua)

Cậu co chân lên, ngồi xếp bằng trên giường của Thẩm Độ, run run nổi hết cả da gà lên, nói: "Thẩm tổng không đi đóng phim thật đáng tiếc, chắc chắn có thể mang về cho nước chúng ta một đống tượng vàng."

Thẩm Độ từ trên cao mà nhìn xuống cậu, ôm tay không nói lời nào. Diệp Nam Kỳ cố tình đến để khiến người ta ghê tởm, áo tắm dài lại che chặt muốn chết, cổ đều che đến kín mít, trong phòng lại có máy sưởi, Thẩm Độ nhìn cũng thấy nóng.

Hắn vươn tay nhấn một cái trên đầu Diệp Nam Kỳ: "Thiếu chút lẳng lơ."

Nói xong lập tức đi tắm.

Không ngờ sau khi tắm rửa xong quay lại, Diệp Nam Kỳ còn chưa đi, nằm ở trên giường của hắn, cười khanh khách, nói: "Chồng, giường đã làm ấm rồi."

Thẩm Độ: "....."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!