Edit: Lan Lan
Beta: Khánh Vân
Thừa dịp Triệu Sinh giả say gục xuống bàn, Thẩm Độ cũng rời khỏi phòng bao, tránh cho lát nữa anh ta tỉnh lại lại hỏi đông hỏi tây, khiến lỗ tai hắn không được yên tĩnh.
Ra khỏi nhà hàng, hắn mới gửi cho Triệu Sinh một tin nhắn, để anh ta "tự sinh tự diệt".
Triệu Sinh bi phẫn gửi lại một tin nhắn: [Thấy sắc quên bạn! Có phải cậu chạy đi theo dõi tiểu minh tinh người ta!]
Thẩm Độ lười trả lời lại anh ta.
Triệu Sinh không thu được hồi đáp, lại gọi điện tới: "Ôi, tớ nói này Thẩm Độ, cậu sao lại đổi tính rồi, mấy ngày trước là ai nói với tớ người trong giới giải trí đều dơ bẩn chỉ có "ánh trăng sáng" kia là thuần khiết trong sáng hả, hôm nay lại nói nhìn người ta lớn lên tuấn tú, muốn tớ giúp đỡ? Sao tớ không phát hiện ra cậu là người không có tiết tháo như vậy, lại còn nhan khống nữa....."
Khi Triệu Sinh bát quái (buôn dưa lê ý ^^) phải phất nói lải nhải như bắn súng liên thanh (liên tục không nghỉ), Thẩm Độ sáng suốt lựa chọn đặt điện thoại di động sang một bên, để nó tự do phát ra âm thanh, chờ anh ta nói xong, trực tiếp treo điện thoại.
Thẩm Độ làm bất kì chuyện gì đều chú ý nhân quả, hắn cũng tự hỏi bản thân một chút vì nguyên nhân gì lại muốn giúp Diệp Nam Kỳ.
Trong đầu hiện ra dáng vẻ Diệp Nam Kỳ ngửa đầu nhắm hai mắt ở trong toilet, tái nhợt lại mệt mỏi, khác một trời một vực với phong độ nhẹ nhàng, khí phách hăng hái lúc bình thường.
---Nhìn rất không thuận mắt.
Diệp Nam Kỳ trong ấn tượng của hắn không nên là bộ dạng này.
Nhìn không thuậ mắt cho nên giúp một phen, không sao cả.
Về đến nhà, Thẩm Độ mở cửa, chân còn chưa bước vào nhà đã bị thứ gì chặn lại. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, là Diệp Nam Kỳ.
Đại khái là say đến mê man luôn, Diệp Nam Kỳ trở về liền mơ mơ màng màng dựa vào cửa lim dim ngủ, cũng không biết đã qua bao lâu.
Thẩm Độ thuận tay mở đèn, dùng mũi chân đá đá vai cậu: "Đứng lên."
Tửu phẩm (tính tình khi uống rượu say), say cũng không làm loạn, bị Thẩm Độ đánh thức, không thoải mái mà dùng tay che đi đôi mắt sau một lúc lâu mới buông tay ra, híp mắt lại, ngửa đầu nhìn Thẩm Độ, trên mặt như được đánh phấn, hai má đỏ ửng.
Cậu chắn đường, Thẩm Độ còn không đến mức đạp lên người cậu mà đi qua: "Đừng nằm ở đây."
Hiển nhiên Diệp Nam Kỳ không nhận ra hắn là ai, say khướt duỗi tay ra: "..... Ôm một cái."
Thẩm Độ nhìn mặt cậu đỏ hồng, say đến đáng yêu, dường như bị mê hoặc vươn tay sờ lên mặt cậu một chút, mới lấy lại tinh thần: "Hửm?"
Diệp Nam Kỳ có chút ấm ức: "Không ôm một cái sẽ không đứng lên."
"....." Thẩm Độ nghĩ nghĩ: "Bé Diệp, mấy tuổi rồi?"
Nói rồi cúi người xuống, muốn xách Diệp Nam Kỳ lên ném sang một bên.
Diệp Nam Kỳ nhạy bén mà cảm giác có nguy hiểm, lập tức ngồi dậy, ngửa đầu nhìn Thẩm Độ, vẻ mặt ấm ức, vành mắt ửng đỏ, môi mỏng hé mở, đôi môi đẹp đẽ như khảm châu ngọc, ướt át mềm mại, hồng đào phơn phớt, giống như đang câu dẫn người ta hôn lên nó.
Thẩm Độ nhìn lướt qua, cảm thấy da đầu tê dại. Đêm đó tuy Diệp Nam Kỳ không có chút ký ức nào nhưng hắn lại nhớ được không ít những đoạn ngắn ái muội, bao gồm cả xúc cảm mềm mại của đôi môi này.
Diệp Nam Kỳ say đến ngốc luôn, nhìn một hồi lâu, mới nhận ra đây là Thẩm Độ, vì vậy kéo dài giọng gọi: "..... Thẩm Độ."
Thẩm Độ ôm tay, muốn nhìn xem con mèo say này có thể náo loạn đến mức nào.
Diệp Nam Kỳ nói: "Cậu là tên ngốc."
Thẩm Độ: "....."
Trầm mặc một chút, Thẩm Độ vòng qua người Diệp Nam Kỳ, muốn trực tiếp về phòng, mới đi được hai bước, lại nghe "bịch" một tiếng, Diệp Nam Kỳ lại đổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!