Edit: Frenalis
Tân Thế Gia cách văn phòng không xa, tuy nhiên phần lớn nhân viên đều có xe riêng hoặc đi chung xe với đồng nghiệp. Nhờ vậy, cả nhóm đã thuận lợi đến Trung tâm Giải trí Quốc tế Tân Thế Gia.
Đây là trung tâm giải trí lớn nhất thành phố Cảng, bãi đỗ xe tấp nập xe cộ. Phương Y bước xuống xe, chỉnh trang lại mái tóc thì nhìn thấy Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn đang cùng Chu Lạc Sâm bước ra từ chiếc xe khác. Ba người họ vừa nói chuyện vừa cười đùa đi về phía Phương Y.
Chu Lạc Sâm thực sự rất đẹp trai, Doãn Triết Ngạn cũng là một người đàn ông thanh lịch, nhưng khi đứng cạnh Chu Lạc Sâm, anh ta lại trở nên lu mờ.
Chu Lạc Sâm có phong thái ung dung, giơ tay rũ mắt xem đồng hồ, rồi nghiêng đầu lắng nghe Lâm Tư nói chuyện, khí chất an tĩnh ôn hoà. Tất cả những điều này khiến người ta không thể rời mắt.
Có vẻ như nhận ra ánh nhìn chăm chú của Phương Y, Chu Lạc Sâm nhíu mày nhìn lại. Khi nhìn thấy Phương Y, chân mày giãn ra, khẽ mỉm cười, lộ ra nụ cười ấm áp dịu dàng, như tuyết tan mây bay.
Phương Y cẩn thận gật đầu chào anh, rồi thu hồi ánh mắt và cùng Hà Tình bước vào thang máy. Trong lòng cô kích động vì nụ cười rạng rỡ ấy, nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.
Cô vô thức nắm chặt ống tay áo nhìn Chu Lạc Sâm, Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn đang đứng bên ngoài thang máy. Chu Lạc Sâm nhìn vào số người trong thang máy nên không vào.
"Mọi người đi lên trước đi," anh nói.
Lâm Tư phụ họa: "Đúng vậy chị Hà, đông người quá, mọi người đi lên trước đi, chúng tôi sẽ lên sau."
Hà Tình cười nói: "Được rồi, gặp lại mọi người trên đó." Nói xong, cô ấy đóng cửa thang máy.
Phương Y đứng sau lưng Hà Tình, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, nhìn chằm chằm vào bóng hình Chu Lạc Sâm đang dần biến mất sau cánh cửa, bỗng dưng cảm thấy muôn vàn cảm xúc.
Cô không phải là trẻ con, cô hiểu rõ cảm xúc của mình. Cô biết mình ngưỡng mộ Chu Lạc Sâm, nhưng cô cũng biết, trong cuộc đời của mỗi người đều sẽ có một người hứa hẹn với mình cả đời, và người đó sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô.
Cảm giác này giống như một thần tượng. Mặc dù cô thấy anh rất tuyệt, nhưng cô hoàn toàn không có ý định vượt quá giới hạn. Bất kể anh có yêu đương, kết hôn hay sinh con, tâm trạng của cô cũng sẽ không thay đổi nhiều. Ngay cả khi anh ly hôn sau khi kết hôn, cô cũng sẽ không cảm thấy vui, nhiều nhất chỉ biết thở dài vì cả hai đều hiểu rõ rằng người này, dù có ly hôn cũng không phải là của mình.
Mặc dù mới ra trường, nhưng vì làm việc trong văn phòng luật sư, tiếp xúc với nhiều người khác nhau mỗi ngày, nên tầm nhìn của Phương Y ngày càng rộng mở. Trong số những người cô gặp, Chu Lạc Sâm, Hình Tứ, Nghiêm Túc, và thậm chí Hà Tình, đều là những người mà cô vô cùng ngưỡng mộ. Cô ngưỡng mộ họ, có lẽ ở những mức độ khác nhau, nhưng cô sẽ biến sự ngưỡng mộ này thành động lực để tiến bộ, để một ngày nào đó bản thân cũng trở thành người mà người khác ngưỡng mộ, thay vì để sự ngưỡng mộ này làm mình lạc lối và suy nghĩ miên man.
Trong khi Phương Y suy tư, thang máy đã đến nơi. Hà Tình dẫn mọi người vào một đại sảnh rộng lớn trên tầng này, bên trong bày trí những chiếc bàn sang trọng, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn.
Khu vực ăn uống có một sàn nhảy rộng rãi và một khu vực sân khấu cao hơn, phía sau sân khấu là một bức tường phông nền lớn, trên đó đang phát một MV ca nhạc. Bên cạnh sân khấu có một bục ca sĩ, bên cạnh bục ca sĩ là những chiếc ghế sofa sang trọng và tinh xảo. Nghiêm Túc sau khi bước vào liền trực tiếp ngồi xuống đó.
"Mọi người về chỗ của mình đi, tôi sẽ hát bài đầu tiên." Nghiêm Túc đứng trong phòng, vẫn đeo kính râm, trông có chút hung dữ. Tuy tính cách của anh ta không giống như tên, thực tế anh ta không hề nghiêm túc chút nào, so với Chu Lạc Sâm và Hình Tứ đều dễ gần hơn nhiều, mọi người cũng rất thích giao tiếp với anh ta.
"Luật sư Nghiêm, anh hát bài gì mở màn vậy?" Trần Quân Du, trợ lý luật sư của Hình Tứ, cười hỏi.
/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y ngồi cạnh Hà Tình nhìn hai người họ, khóe miệng cũng không thể kìm được mà mỉm cười. Có lẽ vì hôm nay được miễn phí vui chơi, nên mọi người đều rất hòa đồng.
Nghiêm Túc nhếch mép nói: "Hôm nay tuy tôi là chủ, nhưng bài hát đầu tiên tôi sẽ không hát một mình." Anh ta quay đầu định nhìn xem Chu Lạc Sâm đã đến chưa, nhưng vừa mới quay mặt thì kính râm đã bị người ta lấy xuống ném sang một bên. Anh ta nhìn thấy đó là Hình Tứ.
Hình Tứ mặc một chiếc áo khoác len màu nâu nhạt dệt kim, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, hiếm khi được ăn mặc thoải mái như vậy. Anh ta nhìn Nghiêm Túc với ánh mắt trêu chọc: "Trong phòng mà còn đeo kính râm, là sợ mọi người biết anh có đôi mắt híp sao?"
Nghiêm Túc đấm nhẹ anh ta một cái, đây là cách chào hỏi thân mật giữa hai người anh em, cười nói: "Lạc Sâm đâu, có tới không?"
Nhắc đến Chu Lạc Sâm, vẻ mặt của Hình Tứ trở nên không mấy vui vẻ, anh ta lạnh nhạt nói: "Đang ở phía sau."
Vừa dứt lời, Chu Lạc Sâm đã bước vào phòng, bên cạnh anh ta là cấp dưới trực tiếp, Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn.
Doãn Triết Ngạn đang nói chuyện gì đó với Lâm Tư, Lâm Tư nghe có vẻ nghiêm túc, có lẽ là chuyện công việc. Chu Lạc Sâm đi thẳng đến chỗ Nghiêm Túc. Anh là người duy nhất trong đây mặc vest và giày da, ngay cả Hình Tứ, người thường chú trọng quy tắc, cũng thay đổi trang phục thoải mái, nhưng anh vẫn mặc vest đen chỉnh tề như thường lệ. "Sự khác biệt" này khiến Nghiêm Túc cảm thấy khó chịu. Khi Chu Lạc Sâm đ ến trước mặt anh ta, anh ta liền trực tiếp cởi áo khoác ngoài của Chu Lạc Sâm.
Chu Lạc Sâm nhìn chiếc áo khoác của mình trong tay Nghiêm Túc, nụ cười ôn nhuận trên khuôn mặt ngọc ngà trắng nõn hiện ra, nụ cười này dưới ánh đèn càng trở nên rạng rỡ lấp lánh, thu hút không ít ánh nhìn, trong đó có cả Phương Y.
Hình Tứ nhạy cảm nhìn về phía Phương Y, thấy cô đang nhìn Chu Lạc Sâm, liền trực tiếp nói: "Có người à, giả vờ tỏ ra vui vẻ để lừa người ta, nhưng kỳ thực trong lòng hắn chẳng khác gì bãi rác."
Bãi rác, thật là hai chữ rẻ tiền và trắng trợn, phế thải so với nó còn tốt hơn. Hình Tứ dùng từ này, có thể thấy được anh ta đối với người muốn nhục nhã có bao nhiêu chán ghét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!