Chương 68: (Vô Đề)

Edit: Frenalis

Kết quả xét nghiệm ADN của Chu Lạc Sâm cuối cùng cũng đã có. Thực ra kết quả này đã có từ lâu, chỉ là Chu Lạc Sâm không muốn đến lấy, cứ để nó ở trung tâm xét nghiệm ADN như một món đồ vô chủ.

Anh cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy, có lẽ vì sợ đối diện với một sự thật không mong muốn, hoặc cũng có thể vì bận rộn chuẩn bị hôn lễ, lo liệu công việc.

Cuối cùng, anh đành nhờ người ở Dĩnh gửi kết quả về nhà riêng.

Lúc này Phương Y vẫn đang sống cùng anh, còn mẹ cô thì ở riêng trong căn hộ Phương Y thuê. Tuy mới chuyển đến thành phố Cảng, nhưng mẹ Phương Y đã nhanh chóng hòa nhập với khu phố, ngày ngày ra ngoài tản bộ, trò chuyện cùng mọi người.

Thấy mẹ vui vẻ như vậy, Phương Y cũng yên tâm hơn, cảm thấy tương lai tươi sáng rộng mở. Cũng chính ngay lúc này, cô thay Chu Lạc Sâm ký nhận một bưu phẩm chuyển phát nhanh gửi đến, trên đó chỉ ghi địa chỉ người gửi là trung tâm xét nghiệm ADN thành phố Dĩnh, không ghi rõ nội dung.

Phương Y vô cùng tò mò muốn mở ra xem, nhưng đang chuẩn bị xé mở, lại cảm thấy làm như vậy không tốt lắm. Sau một hồi lưỡng lự vẫn từ bỏ nhìn lén, đem bưu phẩm cất vào chỗ dễ thấy rồi đi nấu cơm.

Khoảng 7 giờ tối, Chu Lạc Sâm về đến nhà. Vừa thay giày xong anh nhìn thấy một bưu phẩm ở trên bàn trong phòng khách.

Gần như không cần suy nghĩ anh cũng biết đó là gì. Anh ngồi xuống cầm lên xem, nhận ra chỗ mở có dấu vết bị xé nhẹ, rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không dễ phát hiện, xem ra là có liên quan đến Phương Y.

Phương Y bưng cơm ra phòng ăn, thấy anh ngồi trên sofa thì giật mình: "Anh về sao không nói tiếng nào, em đang nấu ăn nên không nghe thấy tiếng mở cửa."

Chu Lạc Sâm dựa lưng trên ghế sofa, bình thản mở bưu phẩm. Phương Y lặng yên thò tới, thấp giọng hỏi: "Là cái gì vậy?"

Chu Lạc Sâm không trả lời. Cô hỏi tiếp: "Báo cáo xét nghiệm ADN của thân chủ à?"

Động tác trên tay Chu Lạc Sâm dừng một chút, vẫn như cũ không lên tiếng, rồi rút tờ báo cáo ra, lặng lẽ nhìn.

Phương Y nhìn không thấu thái độ của anh, cũng không dám nhìn lén nữa, đành quay lại phòng bếp.

Chu Lạc Sâm xem qua báo cáo vài lần, sau đó vẫy tay gọi cô lại: "Lại đây, em không phải muốn xem sao."

Phương Y ngạc nhiên quay đầu lại: "Sao anh biết?"

Anh đặt báo cáo lên bàn, bắt chéo chân trầm ngâm nói: "Bao bì có dấu vết bị xé rất nhỏ, nhưng không có mở ra."

"Em…" Phương Y ngượng ngùng khụ một tiếng, "Em chỉ là… theo thói quen thôi."

Chu Lạc Sâm ôn hoà nói: "Muốn xem thì lại đây, không phải báo cáo xét nghiệm của thân chủ đâu, là của anh."

"Của anh?" Phương Y vội vàng cầm báo cáo lên xem, vừa xem vừa nói, "Sao anh lại đi xét nghiệm ADN thế?"

Nhìn thấy tên Chu Lạc Sâm và Chu Trí Hành trên báo cáo, Phương Y định nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Có nhiều thuật ngữ cô không hiểu, chỉ nhìn thấy con số phần trăm cao đến mức chứng minh hai người là cha con ruột.

"Kết quả bình thường mà, sao tự nhiên lại đi xét nghiệm?" Cô đem báo cáo đặt trở lại lên bàn, khó hiểu hỏi.

Chu Lạc Sâm ngửa đầu nhìn cô nói: "Vì trước đây khi đến thành phố Dĩnh thăm ông ấy, ông ấy nói anh không phải con ruột. Còn nói gì mà ba mươi mấy năm nuôi nấng đến đây là hết.

Phương Y không biết nên phản ứng thế nào, nên an ủi hay cảm thấy nực cười? Kết quả chứng minh Chu Trí Hành nói dối để Chu Lạc Sâm tự dằn vặt bản thân. Nhưng tại sao anh lại phải dằn vặt? Dù sao thì Chu Trí Hành ra nông nỗi này cũng là do lỗi của ông ta, nếu ông ta còn oán hận thì chứng tỏ chưa biết hối cãi.

"Anh đừng nghĩ nhiều." Phương Y nói, "Chuyện đã qua rồi, hối hận cũng vô ích. Anh có đói không, em nấu cơm rồi đây."

Vừa nói xong câu đó, Phương Y đã thấy câu thoại của mình giống phim TVB quá. Cô nắm tay Chu Lạc Sâm kéo anh vào phòng ăn. Dù sao anh cũng là người trong cuộc, là con trai của Chu Trí Hành. Ba ruột nói dối tàn nhẫn như vậy để anh đau khổ, chắc chắn cú sốc này không hề nhỏ so với khi anh biết tin đó là giả.

Ngồi trước bàn ăn, Chu Lạc Sâm im lặng dùng bữa không nói tiếng nào, Phương Y vừa ăn vừa quan sát anh, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy là xong.

******

Sự việc quả nhiên không ngoài dự đoán của Phương Y. Chu Lạc Sâm mấy ngày sau vẫn không ra khỏi nhà, chỉ đưa đón cô đi làm rồi về nhà, ru rú trong nhà đến mức tối đa. Kỳ thực anh cũng không đến mức sa sút tinh thần, chỉ là xem TV, đọc sách, thỉnh thoảng tưới cây, sống như một cán bộ về hưu, khác hẳn với hình ảnh bận rộn trước đây.

Phương Y nhịn một thời gian, cuối cùng không chịu được nữa. Cô biết anh cần thời gian để trấn tĩnh lại, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì không chỉ cô mà cả khách hàng của anh cũng không thể chịu được nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!