Chương 46: (Vô Đề)

Edit: Frenalis

Chu Lạc Sâm vừa đi khỏi, Hình Tứ đã quay trở lại nhưng anh vẫn chưa về. Vụ án của Chu gia vẫn chưa chính thức được giao cho anh, mà anh lại đang xử lý một vụ án khác ở thành phố Dĩnh, xem như thuận tiện.

Sau khi Hình Tứ trở về, mọi việc vẫn diễn ra bình thường, không còn xuất hiện tình trạng như khi trước Phương Y ở cùng anh ta ở Dĩnh. Điều duy nhất bất thường, có lẽ là anh ta ngầm ám chỉ rằng sẽ không tiếp tục biện hộ cho Lục Nhất Minh của Nguyệt Lân Thế Giai.

Từ khi biết Chu Trí Hành là ba của Chu Lạc Sâm, Phương Y đã đoán trước được điều này. Cô không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn bình thản làm việc, về nhà, nghỉ ngơi, lặng lẽ chờ đợi Tết đến.

Hình Tứ rất khâm phục sự bình tĩnh của Phương Y. Trước đây, Phó Lôi cũng thích Chu Lạc Sâm, luôn quan tâm đ ến anh, tham gia vào mọi việc như sợ Chu Lạc Sâm không biết cô ta quan tâm anh nhiều thế nào. Hiện tại Phương Y cũng thích Chu Lạc Sâm, nhưng cô không làm vậy. Cô thật an tĩnh, lặng lẽ không một tiếng động, điều này khiến Hình Tứ hiểu tại sao cô lại được Chu Lạc Sâm coi trọng.

Loại người đàn ông như Chu Lạc Sâm, chắc chắn thích mẫu người con gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, âm thầm duy trì mối quan hệ với anh.

Mẹ Phương Y ở cùng cô một thời gian khá dài, luôn luôn yên tĩnh không có vấn đề gì, Phương Y ban đầu còn cảnh giác nhưng dần dần cũng lơi lỏng.

Buổi tối hôm nay, Phương Y vừa về đến nhà đã tắm rửa rồi nằm trên giường, mở điện thoại video call với Chu Lạc Sâm. Bên kia màn hình sáng trưng, anh đang ngồi ngay ngắn trong thư phòng, đèn bật sáng, nghiêm túc làm việc trước máy tính.

Phương Y nhìn ảnh đại diện mạng xã hội của Chu Lạc Sâm, vẫn là icon mặc định, cấp bậc cũng không cao. Có vẻ anh mới đăng ký để gọi video cho cô. Thật khó tin là một luật sư nổi tiếng như anh lại không rành mấy thứ này.

"Dạo này thế nào?", Phương Y hỏi. "Hình như anh gầy đi rồi."

Chu Lạc Sâm không trả lời, nhưng lại bắt đầu cởi cúc áo sơmi, Phương Y nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, bánh mì ngậm ở trong miệng cũng rơi trên chăn, làm mẹ Phương tò mò nhìn chăm chú, ngó qua điện thoại xem cô nhìn thấy gì.

Phương Y vội vàng đem điện thoại dời đi, nhìn mẹ cười một cái, sau đó nói với Chu Lạc Sâm ở bên kia điện thoại: "Anh muốn làm gì?"

Lúc này Chu Lạc Sâm đã cởi hết các cúc áo sơ mi, lồ ng ngực trắng nõn gầy nhưng rắn chắc của anh xuất hiện ở trên màn hình không thể nghi ngờ. Dáng người tốt như vậy, đường cong cơ bụng như vậy, quả thực làm người chảy máu mũi.

"Em không phải nói anh gầy sao, để em nhìn xem có phải thật sự gầy hay không." Giọng nói trầm thấp của Chu Lạc Sâm từ tai nghe truyền đến, Phương Y khụ một tiếng, mất tự nhiên mà liếc nhìn mẹ một cái, thầm nghĩ, cũng may cô đeo tai nghe.

Lò dò xuống giường, Phương Y chui vào trong nhà vệ sinh khóa cửa kỹ, ngồi ở trên bồn cầu nói với anh: "Tối nay anh không bận ư? Sao lại có thời gian video với em."

Chu Lạc Sâm thở dài, như thể mang theo nỗi niềm khó nói. Giọng anh trầm thấp khàn khàn, tựa như đang ngâm nga một bài thơ tình: "Anh nhớ em, muốn gặp em." Vừa nói, anh vừa khẽ rũ mắt xuống, che giấu đi tia xao động nơi khóe mắt.

Phương Y cảm thấy mặt mình nóng lên, nhưng trong lòng lại dâng trào niềm vui sướng. Cô nở nụ cười xinh đẹp, hai má ửng hồng như say rượu, đôi môi căng mọng hồng nhuận mê người. Chu Lạc Sâm nhìn thấy, ngón tay khẽ động đậy, nhưng rồi lại bất lực, chỉ biết tiếc nuối.

"Luật sư Nghiêm nói sẽ tổ chức một chuyến đi chơi vào dịp Tết." Phương Y chuyển chủ đề, tỏ vẻ háo hức với chuyến đi.

Chu Lạc Sâm nhẩm tính thời gian rồi nói với vẻ khó xử: "Anh e là không về được."

Phương Y cười: "Không sao, em đi với mọi người cũng được. Em cũng chưa đi chơi xa bao giờ, nhân dịp này đi mở mang tầm mắt cũng tốt."

Chu Lạc Sâm im lặng hồi lâu, như thể không biết nói gì hơn. Anh nhìn chằm chằm màn hình một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng: "Tết nhất thì nên ở nhà với mẹ, đừng chạy lung tung."

Phương Y ngập ngừng: "Nhưng mẹ nói bà sẽ trở về nhà trước Tết, người kia gọi bà về."

"Trở về?" Chu Lạc Sâm như chợt nghĩ ra điều gì, hỏi: "Bà có nói về làm gì không?"

Phương Y lắc đầu: "Em không quan tâm lắm, cũng không muốn hỏi."

Chu Lạc Sâm thuận miệng hỏi: "Vậy em quan tâm cái gì?"

"Quan tâm anh." Phương Y thốt lên theo bản năng.

Chu Lạc Sâm sững người vài giây, vẻ lạnh lùng trên gương mặt dần dịu lại. Giọng anh trở nên êm ái, ngọt ngào như mật: "Ngoan như vậy, để anh thưởng cho em. Khi mẹ em đi rồi, anh sẽ về thăm em."

Nghe xong lời này, Phương Y cứ ngỡ mình sẽ rất vui, nhưng kỳ thực cũng chỉ như vậy.

Cô nhìn gương mặt tuấn tú của Chu Lạc Sâm, đưa tay chạm vào màn hình lạnh lẽo. Chu Lạc Sâm thấy vậy, cũng đưa tay lên chạm vào tay cô trên màn hình.

/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!