Edit: Frenalis
Phương Y không biết nên đối mặt với phát hiện này như thế nào. Cô hoàn toàn mờ mịt, nên khi nghe thấy tiếng bước chân của Chu Lạc Sâm, cô hoảng hốt vội vàng rút USB và khép máy tính.
Chu Lạc Sâm thay áo sơ mi và quần rộng thùng thình, bước vào phòng làm việc. Nhìn thấy Phương Y đang ngồi trên ghế ngẩn ngơ, anh nhận ra ngay sự khác thường của cô.
Anh đặt khăn tắm lên vai, đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt dừng lại ở vị trí chiếc USB có sự thay đổi, sắc mặt trầm xuống.
Không ai nói gì, không ai nhìn ai, như thể mỗi người đang chìm đắm trong suy tư riêng. Nhưng sau một lúc, họ nhìn nhau.
Phương Y im lặng đánh giá Chu Lạc Sâm. Anh rất cao, làn da trắng như ngọc dương chi, dù mặc áo sơ mi rộng thùng thình vẫn không thể che giấu dáng người hoàn hảo hình tam giác ngược. Eo rất nhỏ, đôi chân thon dài thẳng tắp, sải bước chân của anh bằng hai bước của cô.
Trông anh hào hoa phong nhã, nho nhã lịch sự, là một học giả phong độ nhẹ nhàng. Đó cũng là hình ảnh của anh trong lòng cô bấy lâu nay. Nhưng những gì cô vừa nhìn thấy trên máy tính đã đảo lộn nhận thức của Phương Y.
Đó là những hình ảnh từ trước khi họ đến với nhau. Cô không hiểu vì sao anh lại lưu giữ chúng. Nếu chỉ là camera an ninh, về tình cảm có thể tha thứ, làm luật sư, lại là một luật sư như anh, cẩn thận một chút cũng không có gì sai. Chỉ là anh đem đoạn camera này đơn độc biên tập cắt nối thành như vậy, còn lưu vào USB mang theo bên mình, khiến cho cô không thể lý giải.
Hành vi này chỉ có thể giải thích bằng một cách: anh là một kẻ nguỵ quân tử. Vẻ ngoài lịch thiệp, nho nhã chỉ là lớp mặt nạ che giấu bản chất thật. Cô từ lâu đã là con mồi trong tay anh, bị anh như con nhện, chậm rãi âm thầm giăng tơ trói buộc. Còn cô ngốc nghếch lao vào lưới nhện, tự dâng mình cho anh.
Thần sắc Phương Y phức tạp, Chu Lạc Sâm cuối cùng cũng lên tiếng. Anh bước về phía cô, như không hề phát hiện ra chuyện gì, mỉm cười ôn nhu: "Em muốn đi tắm không?"
Phương Y thu hồi ánh mắt đánh giá anh, chần chừ một chút rồi gật đầu.
Chu Lạc Sâm nghiêng người nhường đường, ân cần nói: "Anh đã chuẩn bị sẵn áo choàng tắm cho em trong phòng tắm rồi."
Phương Y khựng lại, không quay đầu, chỉ đáp: "Em mang theo áo ngủ rồi, cảm ơn anh." Nói rồi bước ra khỏi phòng.
Nghe kìa, còn cảm ơn nữa chứ, khách sáo quá nhỉ?
Chu Lạc Sâm nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cửa phòng làm việc, đi tới bàn làm việc ngồi xuống, cầm chiếc USB lên, khẽ nhíu mày.
Anh ngồi đó một lúc lâu, dường như đang phiền muộn điều gì. Trong khi đó, Phương Y ở phòng tắm cũng không hề tắm rửa, cô ngồi bên bồn tắm, quần áo chỉnh tề, đang tập trung tìm kiếm thứ gì đó.
Không sai, cô đang tìm camera. Bằng mắt thường, cô không thấy bất kỳ chiếc camera nào, cũng không biết có camera siêu nhỏ nào hay không.
Phương Y cảm thấy tâm mệt mỏi. Cô không muốn thừa nhận rằng mình đã nhìn nhầm Chu Lạc Sâm bấy lâu nay. Hiện tại, khi mọi chuyện đã đi đến nước này, anh đã có được cô, việc phát hiện ra "bí mật" của anh vào lúc này khiến cô cảm thấy thật nực cười về những gì mình từng tin tưởng, và không khỏi hoài nghi tình cảm của anh rốt cuộc là chân tình hay giả ý.
Thở dài một hơi, Phương Y cởi áo khoác, chuẩn bị gội đầu rửa mặt. Cô quyết định không tắm hôm nay, dù biết "trốn được mùng một không tránh khỏi mười lăm", nhưng hiện tại cô thật sự không muốn tắm.
Khi Phương Y bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt, tay cầm áo khoác, không có dấu hiệu thay quần áo. Chu Lạc Sâm đang ngồi trên ghế trong phòng ngủ, bên cạnh là chiếc laptop mở, trên màn hình là báo cáo tài chính mới nhất của Trí Hành.
Nghe thấy tiếng Phương Y, anh đóng báo cáo, mở một tài liệu khác, nhưng cũng không xem mà buông chuột, quay người lại.
Phương Y liếc nhìn anh. Anh bắt chéo chân dựa vào ghế, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhạt. Thật ra, đó không hẳn là nụ cười, rất khó diễn tả, có chút lạnh lùng và bí ẩn. Trước đây anh chỉ là không bộc lộ cảm xúc, còn bây giờ, người ta cảm thấy anh không chỉ khó đoán mà còn có chút nguy hiểm.
"Tối nay…" Phương Y định nói gì đó, nhưng Chu Lạc Sâm đã cắt ngang.
"Anh có việc phải làm tối nay, em ngủ trước đi, anh đến phòng làm việc." Nói rồi anh đứng lên, đút tay vào túi quần rời khỏi phòng ngủ, không quên đóng cửa lại khi ra ngoài, như một cách im lặng báo cho cô biết anh sẽ không quay lại tối nay.
Phương Y nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài. Cô muốn đi theo nói chuyện với anh, nhưng lại thấy khó mở lời.
Khi yêu một người, bạn luôn muốn biết mọi thứ về họ, nhưng đôi khi có những chuyện, thật sự không biết còn hơn.
Phương Y buồn bã ném khăn tắm sang một bên, chui vào chăn trùm kín đầu, trằn trọc mãi, cuối cùng không nhịn được, lại lục lọi tìm camera trong phòng ngủ.
Cũng như trong phòng tắm, cô không tìm thấy gì. Cô tự hỏi, liệu có phải vì đây là nơi ít người lui tới nên không có camera, hay là camera được giấu quá kỹ, cô không nhìn thấy?
Haiz! Tại sao cứ phải tìm mấy thứ này? Mọi chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích. Cô đã là của anh, chẳng lẽ vì chuyện này mà chia tay sao? Như vậy chẳng phải càng mất mát hơn sao. Người cũng đã cho rồi, còn đi truy cứu những thứ vô nghĩa đó, thật là ngu ngốc. Cô hiểu rõ điều này, nhưng trước mắt vẫn không thể đối diện với anh như bình thường. Anh rõ ràng cũng nhận ra điều đó, nếu không đã không đi phòng làm việc. Vậy thì cô… cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy.
Trong phòng làm việc chỉ có một chiếc đèn bàn cổ sáng le lói, dưới ánh đèn là chiếc máy tính chưa mở, Chu Lạc Sâm đang ngồi trầm ngâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!