Edit: Frenalis
Thành phố Dĩnh là đô thị hiện đại hoá nổi danh quốc tế, là láng giếng kế bên thành phố Cảng. Lần trước Phương Y đến đây cùng Hình Tứ vì công việc bận rộn nên không có thời gian tham quan, khách sạn họ ở cũng chỉ là khách sạn bình thường gần khu vực chính phủ, cảnh quan xung quanh cũng khá bình thường.
Lần này đến Dĩnh cùng Chu Lạc Sâm, Phương Y cảm thấy thoải mái và thư giãn hơn rất nhiều. Bởi vì Chu Lạc Sâm không vội vàng, trên đường đi anh luôn giới thiệu cho cô những điểm tham quan xung quanh, kể cả những giai thoại lịch sử một cách rõ ràng sinh động. Phương Y nghe chăm chú vì những câu chuyện của anh rất thú vị. Cô không nghĩ một luật sư có tài hùng biện như anh mà lại có thể kể chuyện hay như vậy.
"Luật sư Chu…" Phương Y định nói chuyện với Chu Lạc Sâm nhưng anh giơ tay ý bảo cô im lặng. Cô ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô: "Còn gọi luật sư Chu nữa à?"
Phương Y ngẩn ra, sau mới phản ứng lại hiểu là chuyện gì, khụ một tiếng khẽ hỏi: "Vậy gọi là gì?"
Chu Lạc Sâm giả vờ suy nghĩ: "Người khác yêu đương nhau thường gọi nhau là gì? Chẳng hạn như "ông xã"?"
Phương Y nghe thấy hai chữ "ông xã" liền bật cười: "Không biết xấu hổ, tưởng bở!"
Chu Lạc Sâm tỏ ra tiếc nuối: "Không gọi "ông xã" vậy gọi tên đi."
Phương Y chần chừ một lúc rồi thử gọi anh: "Lạc…" Nhưng không được, không hiểu sao cô lại không thể gọi được, cảm thấy… rất ngại ngùng.
"Anh cũng không biết từ khi nào mình đổi tên thành Chu Lạc." Chu Lạc Sâm nhìn về phía trước, vẻ mặt bình thản như thường lệ mà lái xe.
Phương Y hơi xấu hổ, một lúc sau cô nhẹ nhàng gọi: "Lạc Sâm."
Chu Lạc Sâm dừng xe ở đèn đỏ, đèn đỏ kéo dài một phút đủ để anh chăm chú nhìn cô.
Anh như đang đắm chìm trong dư vị khi cô gọi tên anh, sau vài giây anh nói: "Gọi lại lần nữa."
Phương Y vô thức đưa tay khẽ vuốt v e tay anh đang đặt trên vô lăng, rồi rụt lại: "Không phải chỉ là tên thôi sao? Sau này có nhiều cơ hội gọi, bây giờ chúng ta nói chuyện khác đi."
Chu Lạc Sâm có vẻ hơi không vui nhưng vẫn hỏi: "Chuyện gì?"
"Luật sư Hình cũng ở đây, chúng ta có nên gặp anh ấy không?" Phương Y cau mày nói: "Dù sao anh ấy cũng là cấp trên của em, em và anh luôn giả vờ như anh ấy không biết, lơ đẹp anh ấy. Ai ngờ anh đã nói cho anh ấy biết từ lâu rồi, em có nên xin lỗi anh ấy không?"
Chu Lạc Sâm khởi động xe: "Em suy nghĩ nhiều quá."
"Có sao?" Phương Y lẩm bẩm lầu bầu thêm một câu rồi không nói gì nữa.
Hai người im lặng đi đến một khu biệt thự, những kiến trúc xa hoa san sát nhau khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Phương Y nhận ra đây không phải là khách sạn nên cảm thấy bất an, chẳng lẽ Chu Lạc Sâm định đưa cô về thẳng nhà?
Vì lo lắng, Phương Y hỏi anh: "Đây là đâu?"
Chu Lạc Sâm dừng xe ở một khu vườn hoa, bên cạnh là một căn biệt thự theo phong cách châu Âu ba tầng. Anh tắt máy xe nói: "Nhà của anh, xuống xe đi." Nói rồi anh bước xuống xe trước.
Phương Y tưởng rằng "nhà của anh" là nhà anh và người nhà, nên cô lập tức trở nên căng thẳng. Cô đi theo anh xuống xe, đi đến cốp xe để lấy hành lý, lòng rối như tơ vò.
Chu Lạc Sâm nhận ra cô không được tự nhiên, anh định nói gì đó nhưng ánh mắt vừa chuyển, ở một nơi không ai nhìn thấy nhẹ nở nụ cười. Rồi anh kéo hai vali tiến lên mở cửa sắt của khu vườn hoa.
Cửa mở ra, anh nghiêng người nhường đường mời cô đi vào trước: "Hoan nghênh quang lâm." Anh hơi hơi cúi người, nho nhã lễ độ nói.
Phương Y bước đến bên anh, tưởng chừng như sắp bước vào, nhưng lại do dự không tiến lên. Như lâm đại địch, cô hỏi: "Anh thực sự muốn em vào sao?"
Đôi mắt đẹp của Chu Lạc Sâm chăm chú nhìn cô, cuối cùng không đành lòng để cô tiếp tục lo lắng, ôn tồn giải thích: "Đây là nhà của anh, người nhà không ở đây, em không cần sợ. Ít nhất trước mắt anh sẽ không sắp xếp cho em gặp họ." Anh dừng lại một chút, quay đầu đi như tự nói: "Anh muốn… thu xếp thêm một số chuyện."
Phương Y lập tức thả lỏng, kéo cổ áo khoác lại, cười nói: "Anh nói sớm đi chứ, làm em sợ hãi."
Chu Lạc Sâm nhìn thấy nụ cười của cô, cảm thấy như thời tiết hôm nay cũng không còn lạnh giá như vậy. Anh đã gặp rất nhiều người, nhưng không ai khiến anh muốn có một người bạn đời như vậy, ngoại trừ cô. Kỳ thực, cô chưa chắc là người tốt nhất, cũng không nhất định là người phù hợp nhất, nhưng cô là người cần thiết nhất. Giống như con người ta muốn ăn rất nhiều thứ trong đời, nhưng khi ăn đến món ăn cuối cùng, họ luôn cảm thấy thiếu gì đó, giống như đã đi du lịch rất nhiều nơi trên thế giới, nhưng lại không có nơi nào khiến họ lưu luyến, nhưng khi cô xuất hiện, tất cả đều trở nên viên mãn.
"Bên ngoài lạnh, vào trong thôi." Chu Lạc Sâm nói, hơi thở trắng toát tỏa ra xung quanh vì thời tiết quá lạnh. Phương Y đi theo sau anh, nhìn anh kéo hai chiếc vali, cảm thấy vô cùng tin tưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!