Chương 42: (Vô Đề)

Edit: Frenalis

Ngày hôm sau tỉnh dậy cả người mệt mỏi, thân thể bởi vì vận động kịch liệt mà hư thoát. Phương Y nhìn lướt qua bức màn đang che chắn không cho ánh mặt trời chiếu vào, hiện tại mấy giờ rồi? Đồng hồ báo thức còn chưa kêu, hẳn là thời gian còn sớm.

Phương Y thử trở mình, nhưng có cánh tay đang đè nặng ở trên người, cô ngoái đầu nhìn lại, vừa thấy mình đang dựa vào lòng ngực của Chu Lạc Sâm, hai người không manh áo che thân, sợi tóc dây dưa, tư thái ái muội.

Phương Y lập tức không dám động, sợ đánh thức Chu Lạc Sâm, nhưng kỳ thật, anh đã sớm tỉnh.

Chu Lạc Sâm bỗng dưng mở mắt, đôi mắt đen láy không chút buồn ngủ, mỉm cười ôn nhu, anh lặng lẽ ngắm nhìn Phương Y, rồi ôm lấy cô vào lòng. Chăn mỏng nhẹ nhàng phủ lên cơ thể hai người, mang đến hơi ấm và cảm giác an toàn.

"Em muốn rời giường," Phương Y nhấp môi nói, "Hôm nay luật sư Hình lên tòa, em muốn đi cùng anh ấy."

Chu Lạc Sâm bình tĩnh cất giọng, giọng nói khàn khàn vì mới ngủ dậy mang theo tia sáng sớm mai: "Em có thể lên tòa?" Anh hỏi với ý vị thâm trường.

Phương Y chỉ tay về phía mình: "Em không thể, em sẽ chờ bên ngoài, em chỉ đưa tài liệu cho anh ấy…"

"Ừ." Chu Lạc Sâm đơn giản đáp lại, rồi nói: "Sáng nay anh đã đưa tài liệu của em cho cậu ta."

Phương Y cứng đờ người, xoay người đối mặt với anh: "Anh đưa cho anh ấy?"

"Tài liệu của em đều ở trong phòng, anh thuận tay giúp em sắp xếp lại và đưa cho cậu ta thôi, sợ anh làm sai sao?" Anh hơi cong khóe miệng, nụ cười thân thiết thâm tình, khiến người ta khó lòng cưỡng lại.

"Không phải… Chỉ là do anh đưa đi, vậy anh ấy không phải đã biết anh ở đây sao?" Phương Y nhíu mày nói.

"Cậu ta vẫn luôn biết chúng ta ở bên nhau." Chu Lạc Sâm nói.

Phương Y trầm mặc, như đang suy tư về lợi hại trong đó. Chu Lạc Sâm nhìn cô một hồi rồi buông lỏng tay: "Nếu em thực sự muốn đi theo thì cứ đi."

Phương Y nhìn anh với ánh mắt phức tạp, Chu Lạc Sâm tiếp tục: "Chẳng qua không còn kịp rồi, bây giờ đã 10 giờ."

Phương Y gục cằm xuống giường, lục tung trên giường nửa ngày mới tìm thấy điện thoại, mở ra thì thấy đúng là đã 10 giờ.

"Sao em ngủ lâu vậy? Không đúng, em đã đặt chuông báo thức." Phương Y mở đồng hồ, thấy chuông báo thức 7 giờ rưỡi đã bị ai đó tắt đi, dùng ngón chân cũng đoán được là ai.

Không nói một lời, Phương Y nhìn về phía anh. Chu Lạc Sâm bình tĩnh nói: "Là anh, tối qua em mệt mỏi như vậy, cần nghỉ ngơi một chút. Em là phụ nữ của anh, anh giúp em sắp xếp tài liệu, chỉ vậy thôi, không có gì sai trái." Lời nói của anh hoàn toàn hợp lý.

Phương Y thở dài: "Anh nói luật sư Hình đã sớm biết chúng ta ở bên nhau, vậy "sớm" là bao nhiêu sớm?"

Chu Lạc Sâm vén chăn bước xuống giường, chân trần bước lên thảm trải sàn, thân hình gầy gò nhưng săn chắc, trắng nõn tr@n trụi khiến người ta không thể rời mắt. Thật như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo từ đá cẩm thạch trắng, khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ, cơ thể cũng tinh tế như sứ, như được khắc họa từ băng tuyết.

"Ngay từ ngày đầu tiên cậu ta đã biết." Chu Lạc Sâm lấy áo sơ mi từ trên sô pha mặc vào, thong thả cài cúc áo, "Bữa sáng trên bàn, em rửa mặt rồi ra ăn đi."

Phương Y không còn buồn ngủ nữa, cô nắm chặt chăn rồi từ từ bò dậy, những hành động cẩn thận lo lắng của cô khiến Chu Lạc Sâm nghiền ngẫm nhướng mày.

"Anh tránh đi," anh dứt lời rồi quay người đi.

… Chỉ là quay người thôi, tránh đi gì chứ? Dù vậy, Phương Y vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cô không làm ra vẻ, nhanh chóng lấy bộ đồ trên đầu giường ra mặc vào.

Đây là một bộ trang phục công sở khác trong vali của cô, có lẽ Chu Lạc Sâm đã đoán trước được cô sẽ tỉnh dậy như vậy nên đã chuẩn bị sẵn cho cô. Anh thật chu đáo.

Trong lòng vốn dĩ áy náy vì không thể cùng Hình Tứ ra toà cũng bởi vì vậy mà hoà hoãn không ít, Phương Y mặc xong đồ, xuống giường rửa mặt rồi đi đến sô pha phòng khách, ngửa đầu nhìn Chu Lạc Sâm đã mặc xong quần áo.

Tối hôm qua anh vội vàng như vậy, cả hai cũng làm càn, khiến Phương Y nhất thời nóng não quên mất chuyện tránh thai. Nhưng Chu Lạc Sâm là người đàn ông thành thục, anh biết khi nào nên khống chế, ở một khắc cuối cùng phóng thích ra ngoài, giải quyết nỗi lo về sau cho Phương Y.

Phương Y nhìn chằm chằm vào anh, Chu Lạc Sâm mở miệng hỏi: "Hôm nay em muốn đi dạo cùng anh hay đi công tác với Hình Tứ?"

Phương Y lâm vào trầm tư, Chu Lạc Sâm chăm chú nhìn cô một hồi, chủ động nói: "Anh về thành phố Cảng." Dứt lời, anh đi đến giá áo lấy cà vạt.

Phương Y nhìn theo bóng dáng anh hỏi: "Anh có việc sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!