Edit: Frenalis
Bởi vì là đi công tác, không phải du ngoạn, nên Phương Y không chọn khách sạn rất tốt, mà chỉ chọn nơi gần tòa án cho tiện di chuyển. Cho nên khách sạn có một số mặt hạn chế như cách âm không tốt, có thể nghe thấy tiếng TV từ phòng bên cạnh. Nhưng Phương Y không mấy quan tâm vì cô không ở trong phòng thường xuyên.
Phương Y không nghe thấy tiếng động gì từ căn phòng bên cạnh, nên nghĩ rằng không có ai ở đó, cô không chắc Chu Lạc Sâm đã vào ở từ lúc nào.
Phương Y chần chừ một chút, sau đó mở vali lấy quần áo lựa chọn để mặc cho buổi tối. Cô dự định trở về một chuyến để ăn mừng sinh nhật với Chu Lạc Sâm nên đã sớm mang theo một số quần áo đẹp. Nhưng vì là mùa đông, những bộ quần áo đẹp thường không thướt tha phiêu dật bằng trang phục mùa hè, hiệu quả sẽ kém đi một chút.
Cân nhắc một hồi, Phương Y quyết định mặc một cái váy đen trễ vai vì dù sao cô cũng không đi ra ngoài, cũng không ai nhìn thấy.
Sau khi mặc váy xong, cô nhìn vào trong gương, xương quai xanh xinh đẹp vừa vặn lộ ra bên ngoài, lại đeo lên một sợi dây chuyền, mang tất chân, cảm thấy cũng không tệ.
Phương Y đi đến bàn ngồi xuống trang điểm, nhận ra cái váy hơi ngắn, bởi vì khi ngồi xuống váy bị cuốn lên một chút, lộ ra cặp đùi thon thả, nhưng mà….. cứ như vậy đi, cô cũng không muốn thay đồ thêm nữa.
Làm xong hết mọi thứ, Phương Y mặc áo khoác đi ra khỏi phòng, gõ cửa phòng bên cạnh.
Thời điểm chờ đợi mở cửa, Phương Y rất khẩn trưởng, khi cửa vừa mở ra, tim cô suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài.
"Vào đi," Chu Lạc Sâm nghiêng người sang một bên, giơ tay ý bảo cô đi vào, đôi mắt đen láy sâu thẳm dừng ở trên người cô.
Cô bước vào phòng, quay lại nhìn anh. Anh mặc vest đen giày da, quần tây thẳng thớm, cà vạt chỉnh tề, ngũ quan anh tuấn, trên sống mũi là cặp kính không gọng, mái tóc đen gọn gàng. So với những người khác đây chỉ là ăn mặc bình thường, nhưng ở trên người anh lại toát lên vẻ nho nhã tràn ngập cuốn hút.
Quyết đoán đóng cửa lại và khóa an toàn, ý tứ này là, đêm nay Phương Y đừng hòng rời khỏi đây.
Phương Y nhìn động tác đó của anh, đỏ mặt quay đầu đi: "Sinh nhật anh mà còn phải chạy xa như vậy đến đây, em thật áy náy."
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: "Không có gì." Nói xong, anh đi trước vào phòng khách, đề cao âm lượng nói với cô: "Tới đây".
Phương Y chậm rì rì mà đi vào phòng khách, nhìn thấy trên bàn có một chiếc bánh kem nhỏ, một vài món ăn và hai đôi đũa. Món ăn được bày trong khay của khách sạn, cho thấy Chu Lạc Sâm đã gọi món ngay sau khi đến.
Ngồi xuống đối diện Chu Lạc Sâm, bởi vì váy ngắn, Phương Y vô tình lộ ra đôi chân thon dài trong đôi tất màu đen, tư thái tuyệt đẹp hiện ra trước mắt anh. Chu Lạc Sâm khẽ liếc nhìn, tháo kính ra lau nhưng tròng kính hoàn toàn sạch sẽ.
"Đơn giản như vậy sao?" Phương Y tự trách, "Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, như vậy có vẻ sơ sài quá."
Chu Lạc Sâm lắc đầu: "Đã lâu rồi anh không ăn sinh nhật, vậy là được rồi." Dừng lại một chút, anh nhìn cô nói thêm: "Hơn nữa, em mặc như vậy thì làm sao anh có thể đưa em đi ra ngoài được."
Phương Y đỏ mặt, cúi xuống nhìn mình, lẩm bẩm: "Em mặc thế nào cơ?"
Chu Lạc Sâm nhấp môi không nói, từ trong túi lấy ra bật lửa thắp lên ba ngọn nến. Phương Y bật cười: "Ba tuổi à?"
Chu Lạc Sâm nghiêm trang nói: "Đúng vậy."
Phương Y cười càng vui vẻ, cô biết ba ngọn nến tượng trưng cho 30 tuổi, Chu Lạc Sâm đã cố tình bỏ qua phần lẻ. Nếu thực sự cắm đúng số lượng nến theo tuổi, chiếc bánh kem nhỏ này có thể sẽ bị hỏng.
"Em vẫn thấy đơn giản quá," Phương Y nhìn những ngọn nến lấy lánh.
Chu Lạc Sâm không ngẩng đầu lên, nói: "Tắt đèn đi."
/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y đồng ý, đứng dậy đi tắt đèn. Trong bóng đêm bao trùm căn phòng, khi quay đầu nhìn Chu Lạc Sâm, cô có một cảm giác như lạc giữa biển người mênh mông, bỗng quay đầu lại và thấy người ấy ở dưới ngọn đèn lung linh.
Ánh nến sinh nhật càng tôn lên vẻ đẹp trai lãng tử của anh, những đường cong hoàn hảo trên khuôn mặt được viền bởi ánh sáng vàng kim. Anh thong thả cởi bỏ áo khoác vest và ném lên giường. Khi thấy cô quay lại, anh cởi cà vạt, đôi mắt vẫn luôn nhìn cô qua cặp kính, chưa từng chớp mắt.
Phương Y vô thức kéo chặt áo khoác trên người, đi đến ngồi đối diện anh, hít một hơi thật sâu nói: "Chúc mừng sinh nhật anh."
Chu Lạc Sâm thản nhiên cười nói: "Cảm ơn."
"Ước một điều đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!