Chương 40: (Vô Đề)

Edit: Frenalis

Phương Y đi tàu điện ngầm về đến phụ cận tiểu khu, sau đó thong thả đi bộ về nhà, thất thần nhìn dòng xe cộ hối hả trên đường phố, đầu óc đều là Giang Nhậm Hứa cùng Chu Lạc Sâm.

Cô không khỏi nghĩ tới một người đàn ông như Chu Lạc Sâm có quá khứ như thế nào, cũng không thể không nghĩ đến việc một người đàn ông đầy thủ đoạn như vậy từng có bao nhiêu phụ nữ. Khi thực sự đối mặt, cô lại cảm thấy bản thân không thể bình tĩnh như mình nghĩ.

Phương Y thở dài một hơi bước vào khu nhà, đi lòng vòng vài vòng dưới lầu, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Chu Lạc Sâm đứng bên cạnh chiếc xe của mình, một tay kẹp điếu thuốc dài, lặng lẽ nhìn cô từ xa.

Dáng người cao gầy của anh được bộ vest đen bao bọc, hiên ngang như cây tùng, thân ảnh gần như hòa vào bóng tối.

Phương Y đứng sững người, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đành bất động tại chỗ.

Chu Lạc Sâm dụi tắt tàn thuốc và ném vào thùng rác ven đường, lắc tay cho bay bụi thuốc, thong thả ung dung bước đến trước mặt cô.

Anh hơi nhướng mày, ánh mắt lả lơi nhìn cô: "Vẫn còn giận à?"

Phương Y mím môi không nói, cau mày nhìn anh, dùng sự im lặng để thể hiện sự bất mãn của mình.

Chu Lạc Sâm cười khẽ, khóe miệng cong lên một đường cong mê hoặc lòng người, luật sư như vậy bước vào phiên tòa xét xử, chỉ sợ cũng giống như một diễn viên xinh đẹp quá mức trong giới nghệ sĩ, khiến người ta cảm thấy như bình hoa, chỉ có vẻ bề ngoài mà không có tài năng thực sự.

Nhưng anh không phải như vậy, anh có thực lực, cũng chính vì vậy, anh trở nên hiếm có và quý giá, khiến nhiều phụ nữ say mê. Cô trở thành người mà anh tạm dừng chân nghỉ ngơi lúc này, nhưng vinh dự này có thể kéo dài bao lâu? Một khi mất đi, cô sẽ phải làm gì?

"Giận thế này, chứng tỏ là em thực sự quan tâm đ ến anh." Chu Lạc Sâm khoanh tay, thoạt nhìn tâm tình khá tốt, không lo lắng về cơn giận của Phương Y, "Em yêu anh đến vậy à?" Anh nói bằng giọng điệu không thể phân biệt được cảm xúc, nghe không ra là trêu chọc, nhưng vẫn khiến mặt cô đỏ bừng.

"Ai yêu anh!" Phương Y trừng mắt nhìn anh một cái, lướt qua anh muốn chạy, nhưng lại bị anh nắm tay, gắt gao siết chặt trong tay.

Phương Y có chút bối rối, muốn giằng ra nhưng không có sức, đành phải mở miệng nói: "Buông tay, em phải về nhà."

Chu Lạc Sâm quay người đối mặt với cô, anh cao gầy, khuôn mặt tuấn tú đến mức không thể chê vào đâu được, trông như bước ra từ truyện tranh. Nhưng bờ vai của anh lại rất rộng, Phương Y cũng từng may mắn nhìn thấy đường cong cơ bắp quyến rũ sau lớp áo sơ mi của anh, loại người đàn ông trông mảnh khảnh bên ngoài nhưng bên trong rất có sức lực, chân dài eo thon, mặc bộ vest Armani kinh điển, toát lên vẻ ngoài lịch lãm và trí tuệ, đừng nói là những cô gái cùng văn phòng với cô, dù là tiểu thư nhà giàu, chỉ sợ cũng không thể cưỡng lại được.

"Đừng nóng giận," Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng lên tiếng, giải thích mọi chuyện rành mạch, "Giang Nhậm Hứa là người của Nghiêm Túc, nhưng với anh chỉ là mối quan hệ cấp dưới bình thường. Bên ngoài đồn thổi còn chưa tính, em còn không tin anh sao?"

"Người của Nghiêm Túc ư?" Phương Y ngạc nhiên nhìn anh, "Không thể nào? Em nghe trợ lý Trần nói về chuyện của Giang Nhậm Hứa, em cảm thấy, cô ta và luật sư Nghiêm… không hợp lắm."

Chu Lạc Sâm cười nhạt một tiếng, nhưng không phản bác lời nói của Phương Y: "Đương nhiên là không hợp." Anh mặc bộ vest mỏng đứng giữa gió lạnh tháng 11, nhưng lại như không cảm thấy gì, nói chuyện rất bình tĩnh, "Rượu vào loạn tính, làm sao biết được cô ta có phải trăm phương ngàn kế tính toán hay không, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, đàn ông không phải chịu thiệt, chuyện này cũng chỉ vậy thôi."

Phương Y cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng: "Em nghe không hiểu lắm."

Chu Lạc Sâm dùng giọng điệu đầy ẩn ý nói: "Loại người như cô ta làm ra chuyện này, em là loại người như vậy đương nhiên không hiểu được."

Phương Y không thể lý giải: "Em là loại người như vậy, cô ta lại là loại người như vậy?"

Chu Lạc Sâm cúi người sát vào mặt cô, bất ngờ hôn lên môi cô một chút, giọng điệu từ tính giàu mị lực: "Em là người như thế nào không cần lo lắng bàn luận, nhưng em là người anh thích là đủ rồi." Nói xong, anh thấy Phương Y đỏ mặt, mới nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Hai năm trước văn phòng liên hoan, Nghiêm Túc uống hơi nhiều, ngày hôm sau cậu ta gọi điện thoại nói cho anh biết, cậu ta và Giang Nhậm Hứa đã xảy ra chuyện.

Vốn dĩ chuyện này chỉ cần bỏ tiền ra giải quyết là xong, nhưng sau đó Giang Nhậm Hứa đã mang thai, nhất quyết muốn sinh con, Nghiêm Túc không thích cô ta, càng không muốn có con sớm như vậy, nên tìm anh để xin ý kiến."

"Thì ra đây là lý do cô ta mất tích?" Phương Y cảm thán nói.

Chu Lạc Sâm gật đầu: "Cô ta chắc chắn sẽ không sinh đứa bé, cô ta cũng khá lợi hại, kéo dài đến cái thai sáu tháng mới nghỉ việc đi phá thai, sau đó lại nghỉ ngơi cho đến bây giờ. Trong thời gian đó, Nghiêm Túc không trực tiếp chu cấp cho cô ta, sợ cô ta lại có ý đồ khác, nhưng trong lòng lại áy náy, nên…"

"Nên anh ta nhờ anh đưa tiền cho cô ta?" Phương Y lạnh lùng nói tiếp.

Chu Lạc Sâm ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt xa xăm nhìn chăm chú vào cô mà không nói gì.

Phương Y trầm tư hồi lâu mới nói: "Mang thai sáu tháng, thai nhi đã gần thành hình, như vậy mà còn muốn phá thai, cũng không khác gì giết người."

Chu Lạc Sâm không nói gì nhiều, chỉ nói: "Kết tinh của sai lầm đến với thế giới này cũng sẽ không hạnh phúc, và sẽ mang lại cả đời đau khổ, còn không bằng kết thúc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!