Chương 36: (Vô Đề)

Edit: Frenalis

Sáng sớm hôm sau, cuối cùng Phương Y cũng dậy sớm hơn Chu Lạc Sâm, cô rửa mặt xong xuôi rồi chuẩn bị bữa sáng, ở phòng ăn đợi anh xuống lầu.

Nhưng Chu Lạc Sâm rất lâu vẫn chưa xuống, Phương Y nghe thấy tiếng động từ lầu hai nhưng mãi không thấy anh xuất hiện. Cô có chút nóng vội, đang định lên lầu xem thì lại thấy anh khoan thai bước xuống bậc thang.

Chu Lạc Sâm mặc quần tây đen, áo vest ngoài hoa văn thô nhã, trông như một quý ông London bên bờ sông Thames. Ngón tay thon dài trắng nõn của anh vuốt vuốt cái cổ, động tác nhìn như vô tình nhưng lại phát hiện trên đó có những dấu hôn màu đỏ.

Phương Y bỗng chốc có linh cảm không lành, quay người định bỏ chạy nhưng đã bị Chu Lạc Sâm tóm lấy kéo vào lòng. "Chạy trốn ư? Tội thêm một bậc!", anh hăm dọa bằng giọng điệu luật sư đầy uy quyền.

"Nhưng luật pháp không quy định việc này là phạm tội", Phương Y lẩm bẩm.

Chu Lạc Sâm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, khẽ khàng nói: "Luật pháp cũng không quy định ôm em là phạm tội." Anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, hỏi: "Đây là kế hay của em ư? Tôi là luật sư, cứ như vậy mà đi làm?"

Phương Y nhìn lại dấu hôn ái muội trên cổ anh, cất tiếng nói nhẹ nhàng: "Vậy em là thư ký, em có nhất thiết phải phục tùng cấp trên hay không?"

Biểu cảm Chu Lạc Sâm giả vờ khoa trương: "Sao em lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy chỉ sau một đêm?"

Phương Y gỡ tay anh ra đổi chủ đề: "Em đã làm xong bữa sáng, nếu anh không ăn sẽ nguội."

Chu Lạc Sâm đi theo sau cô vào phòng ăn, một tay vuốt v e mò mẫm dấu hôn trên cổ, như thể nó đang ngứa ngáy. Phương Y quay đầu lại nhìn thấy hành động của hắn: "Anh tưởng nó là muỗi cắn à? Gãi là hết ư!"

Chu Lạc Sâm ngồi vào bàn ăn, mở khăn ăn, nói: "Giá như nó là muỗi cắn thì tốt rồi."

Phương Y ngồi đối diện anh, nhìn anh bình thản ăn sáng với vẻ mặt thư thái, không khỏi lên tiếng: "Anh không cảm ơn em sao?"

Chu Lạc Sâm thậm chí không thèm nhìn cô: "Em là bạn gái tôi, giúp tôi làm bữa sáng là chuyện đương nhiên."

"…." Người đàn ông này!

"Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn em, tôi thực sự rất vui vì em đối xử tốt với tôi như vậy." Chu Lạc Sâm lại đổi chủ đề.

Phương Y không cao hứng lắm, biểu cảm thoáng chốc chuyển sang ngượng ngùng. Cô khẽ khàng nói: "Chuyện nhỏ thôi, chỉ là bữa sáng mà thôi. Em đâu có đối xử tốt với anh, ngược lại anh mới là người đối xử tốt với em."

Chu Lạc Sâm không khỏi mỉm cười, nháy mắt với Phương Y: "Nếu em cảm thấy đối xử với anh chưa tốt, vậy về sau hãy tốt với anh hơn một chút nhé."

Anh cầm tờ báo trên bàn lên, lật qua lật lại, cau mày chăm chú nhìn vào nó.

"Làm sao vậy, có tin tức gì không tốt à?", Phương Y lo lắng hỏi, muốn nhìn xem có tin tức gì không tốt về Chu Lạc Sâm trên báo, nhưng Chu Lạc Sâm lại đặt tờ báo xuống bàn: "Không có gì, ăn sáng đi."

/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Phương Y cũng không cố nài nỉ xem, nếu đó là tin tức khiến Chu Lạc Sâm cau mày, chắc chắn là không tốt. Nếu cô cố chấp muốn xem vào lúc này, tâm trạng của anh sẽ càng tệ hơn. Dù sao cũng có báo của hôm nay ở văn phòng, đến đó rồi xem cũng được.

Sau khi ăn sáng xong, Phương Y thay bộ đồ công sở đã giặt sạch vào tối hôm qua và đi làm cùng Chu Lạc Sâm. Khi vừa ngồi ổn định trên xe, cô nhớ ra bộ đồ ngủ nói với anh: "Em đã giặt sạch bộ đồ ngủ và phơi ở ban công, anh nhớ nói dì giúp việc thu vào nhé."

Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Sao em biết có người giúp việc?"

Phương Y nói: "Anh đi công tác lâu như vậy mà nhà cửa vẫn gọn gàng ngăn nắp, ngoại trừ có người giúp việc cố định đến dọn dẹp, em không nghĩ ra lý do nào khác."

Chu Lạc Sâm nhìn thẳng về phía trước, không chút quan tâm nói: "Vậy em không nghi ngờ là có phụ nữ khác đến giúp tôi dọn dẹp mỗi ngày à?"

Phương Y ngẩn ra, cô hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này. Theo bản năng, cô cảm thấy đó là người giúp việc. Với điều kiện và ngoại hình của Chu Lạc Sâm, e rằng sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp muốn làm người giúp việc cho anh.

Thấy Phương Y trầm mặc, Chu Lạc Sâm mới thong thả ung dung nói: "Yên tâm, tôi đùa thôi."

Phương Y nhịn không được trừng mắt nhìn anh, rồi anh lại nói: "Em tin tưởng tôi như vậy, tôi sẽ chịu nhiều áp lực lắm."

Phương Y bật cười: "Em nghĩ áp lực công việc của anh đã đủ lớn rồi, vậy mà anh còn có thể dành thời gian cho em nữa sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!