Edit: Frenalis
Trên đường về, trời bỗng đổ mưa lớn. Phương Y đi theo Chu Lạc Sâm, những hạt mưa rơi xuống bộ trang phục công sở màu đen của cô, để lại những dấu ấn sẫm màu.
Chu Lạc Sâm bất ngờ đưa cho Phương Y chiếc cặp hồ sơ anh đang cầm. Phương Y nghi hoặc nhận lấy, nhìn thấy anh nhanh chóng cởi áo khoác khoác lên vai cô, như thể những hạt mưa không thể làm ướt bộ veston đắt tiền của anh.
"Đi nhanh lên." Chu Lạc Sâm nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay.
Phương Y không nói gì mà bước nhanh hơn, cả hai cùng nhau chạy vào sảnh chung cư. Mưa đã rào rào trút xuống, những hạt mưa xối xả từ trên trời lao xuống mặt đất như có thù hận với nó. Nếu họ đi chậm thêm một bước, chắc chắn sẽ bị ướt sũng.
"Dự báo thời tiết không nói sẽ mưa, sao tự nhiên lại mưa to thế?" Phương Y tự lẩm bẩm một câu, nhận thấy ánh nhìn đầy ẩn ý của Chu Lạc Sâm.
Nhìn vẻ mặt trầm tư của anh, cô không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
Chu Lạc Sâm không chút để ý nói: "Có lẽ vì nó không muốn cho em đi đâu?"
Câu nói này không đầu không đuôi, khiến Phương Y nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu được ý tứ của anh.
Mãi đến khi anh quay người đi về phía thang máy, cô mới chợt hiểu ra.
Đi theo anh vào thang máy, trong suốt quá trình thang máy di chuyển lên tầng, hai người không nói chuyện gì. Áo khoác của anh vẫn còn trên vai cô, chiếc cặp hồ sơ cũng nằm trong tay cô, nước mưa rơi xuống người anh không ít. Cô nhìn thấy anh lấy khăn tay ra khỏi túi, tưởng rằng anh sẽ lau cho anh, nhưng lại phát hiện anh đưa nó cho cô.
Phương Y định đợi Chu Lạc Sâm nhận lại chiếc cặp hồ sơ rồi mới lau cho mình, nhưng không ngờ anh lại tự tay lau cho cô.
Cô nhìn chăm chú vào Chu Lạc Sâm đang cẩn thận lau nước mưa cho cô, bỗng nói: "Em muốn từ chức."
Chu Lạc Sâm khựng lại, vẻ mặt không thay đổi hỏi: "Tại sao?"
"Không phải bởi vì anh." Phương Y phủ nhận nguyên nhân từ anh, từ trong tay anh tiếp nhận khăn tay, nhẹ nhàng lau thái dương, "Anh đi công tác trong khoảng thời gian này luật sư Hình gọi em buổi trưa đến văn phòng anh ta, em đã từ chối rất nhiều lần, nhưng anh ta dù sao cũng là cấp trên, luôn có đủ loại lý do để em qua đó, em không đi cũng không được.
Hiện tại văn phòng đồn đại nghe không hay lắm, em lo lắng suy nghĩ rất lâu, vẫn là quyết định từ chức."
Cô có thể chủ động giải thích việc giữa cô và Hình Tứ để hóa giải hiểu lầm cho Chu Lạc Sâm, anh nắm tay cô đi vào thang máy, phớt lờ những ánh nhìn tò mò của người khác, ôn nhu nói: "Chuyện này giao cho tôi, em không cần từ chức, công việc này rất phù hợp với em."
Phương Y do dự nói: "Anh đi tìm luật sư Hình nói chuyện thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện…" Nỗi lo lắng của cô là hoàn toàn có cơ sở.
Chu Lạc Sâm nới lỏng cà vạt: "Em yên tâm, ít nhất tôi sẽ không để cậu ta nháo ra chuyện."
"…" Anh thật sự sẽ không sao? Toàn bộ văn phòng luật sư Tễ An người duy nhất có thể nhẫn nhịn chính là anh.
Thang máy nhanh chóng đến tầng nhà Chu Lạc Sâm, sau một thời gian dài Phương Y lại bước vào căn hộ thông tầng này, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Chu Lạc Sâm cất chiếc cặp hồ sơ và áo khoác vào đúng chỗ, sau đó nói với Phương Y: "Tôi đi thay đồ, nhà bếp có nguyên liệu nấu ăn, em giúp tôi nấu bữa tối nhé."
Phương Y ngớ ra: "Anh không phải ăn tối rồi mới về sao?"
Chu Lạc Sâm không quay đầu lại mà lên lầu: "Cùng nhau ăn tối mà Nghiêm Túc lúc nào cũng nhắc đến em và Hình Tứ, em nghĩ tôi còn nuốt trôi được sao?"
Phương Y cắn môi, từ túi áo khoác lấy ra dây buộc tóc, buộc mái tóc dài của mình thành đuôi ngựa, cam chịu đi vào bếp.
Đây là lần đầu tiên cô có cơ hội xuống bếp nấu cơm cho anh, anh lâu ngày chưa về, trong nhà hết thảy lại vẫn cứ gọn gàng ngăn nắp, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh tất cả đều mới mẻ, có thể thấy được, anh hẳn là mời người giúp việc, mỗi ngày cố định thời gian tới dọn dẹp.
Phương Y cẩn thận tính toán lượng gạo nấu cháo, lại lấy rau dưa ra sơ chế dự phòng. Sau đó cô bật bếp, nghiêm túc bắt đầu nấu bữa tối.
Chu Lạc Sâm thay quần áo mới xuống lầu, đã ngửi thấy từ đại sảnh thoang thoảng mùi hương thơm ngon. Cái này khiến cho anh, vốn chỉ định nhâm nhi ly rượu vào bữa tối, bỗng cảm thấy vô cùng đói khát.
Anh đi theo mùi hương vào bếp, thấy Phương Y quấn tạp dề nhanh nhẹn xào rau xanh, anh lại càng cảm thấy đói cồn cào.
Cơn đói này khác hẳn với cơn đói trước đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!