Edit: Frenalis
Bầu không khí kiều diễm tan biến trong nháy mắt. Chu Lạc Sâm rời khỏi giường Phương Y, tiến đến trước TV giúp cô tắt, sau đó bước đến cửa chuẩn bị rời đi.
Trước khi đóng cửa, anh quay lại dặn dò cô: "Nhớ khoá cửa cẩn thận." Dứt lời, anh đóng cửa lại.
Phương Y vội vàng bò dậy chạy đến cửa, áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, có lẽ anh đã trở về phòng mình.
Phương Y chậm rãi quay lại mép giường, nhìn thấy Chu Lạc Sâm cuối cùng vẫn không lấy đi chiếc vòng tay, không khỏi thở dài.
Sáng sớm hôm sau, khi Phương Y ra ngoài phòng tắm rửa mặt, Chu Lạc Sâm đã ở phòng khách làm việc. Anh ngồi nghiêm túc tại bàn làm việc, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào màn hình laptop gõ chữ, khí chất nho nhã lịch lãm của anh càng được tô điểm thêm bởi cặp kính gọng vàng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh liếc nhìn Phương Y, khẽ gật đầu rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc, tập trung vào tài liệu đang hiển thị trên màn hình máy tính.
Phương Y gãi đầu, quyết định không quấy rầy anh làm việc, rửa mặt xong rồi nói chuyện sau. Nhưng khi cô quay người định đi, Chu Lạc Sâm lên tiếng.
"Rửa mặt xong tôi đưa em đi ăn sáng." Sau đó lại tiếp tục cặm cụi làm việc. Phương Y quay đầu nhìn anh thì thấy hình ảnh này.
Cô bật cười lắc đầu, lòng có cảm giác bình yên khó tả. Anh bận rộn như vậy cũng không quên sắp xếp cho kỳ nghỉ ba ngày của hai người, cho thấy anh thực sự quan tâm đ ến cô. Dù tương lai có ra sao, hiện tại họ đều dành cho nhau tình cảm chân thành, vậy là đủ.
Phương Y vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó quay lại phòng thay quần áo. Cô mặc chiếc váy màu xanh lam dài đến mắt cá chân cùng áo sơ mi. Lúc ra khỏi phòng, cô phát hiện Chu Lạc Sâm đã đóng máy tính, đang sắp xếp lại tài liệu trên bàn.
"Anh xong việc rồi à?" Phương Y hỏi anh
Chu Lạc Sâm hơi gật đầu, tháo mắt kính đặt sang một bên, hơi nheo mắt nhìn cô một lượt: "Em thật xinh đẹp."
Phương Y khẽ ho một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng, giơ tay gạt tóc dài ra sau tai: "Nếu anh chưa xong việc thì cứ tiếp tục làm đi, em có thể tự đi ăn sáng."
Chu Lạc Sâm đứng dậy, cất tài liệu gọn gàng vào cặp, khóa lại trong ngăn kéo, sau đó bỏ chìa khóa vào túi áo vest, rồi nói: "Chờ tôi thay đồ.".
Lúc này Phương Y mới nhận ra anh vẫn mặc bộ vest từ tối hôm qua, hoàn toàn không thay đổi. Nhưng tối hôm qua cô rõ ràng nghe thấy tiếng anh trở về phòng, chẳng lẽ anh lại ra ngoài làm việc khi cô ngủ, và còn thức trắng đêm?
Phương Y đang suy nghĩ miên man thì Chu Lạc Sâm đã thay đồ bước ra. Thật hiếm khi thấy anh mặc đồ thoải mái, áo sơ mi trắng cổ đứng rộng thùng thình, quần dài đen, thắt lưng da ở eo, tôn lên tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, đôi chân trong chiếc quần càng thêm dài và thẳng tắp, bước đi tao nhã. Quả thật….
"Đi thôi." Anh cầm theo ví tiền và điện thoại đi ra cửa. Phương Y vội vã đuổi theo, đi bên cạnh anh thỉnh thoảng lén nhìn. Anh sớm đã nhận ra ánh mắt tò mò của cô bé mèo hoang này, nhưng không nói gì, để mặc cho cô tự cho mình bí ẩn mà lén nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong đầy ẩn ý cùng nuông chiều.
Hai người sóng vai rời khỏi phòng suite, đi thang máy xuống lầu ăn sáng. Khách sạn họ ở có nhà hàng buffet phục vụ cho các khẩu vị khác nhau. Chu Lạc Sâm là người ăn chay trường, khẩu vị thanh đạm, đặc biệt buổi sáng không thích ăn nhiều, anh mang cô đi là vì chính cô, cô thích ăn gì thì có thể thoải mái mà ăn, sẽ không bởi vì khẩu vị của anh mà hạn chế.
Đi vào nhà hàng buffet, Chu Lạc Sâm đang muốn nói chuyện với Phương Y thì điện thoại trong tay anh bỗng rung lên. Phương Y theo bản năng liếc nhìn, vì khoảng cách khá gần nên cô nhìn thấy tên trên màn hình: Chu Mạn Mạn.
Chẳng lẽ là con gái?
Chu Lạc Sâm đành tiếp điện thoại trước mặt Phương Y. Anh chưa kịp mở lời, bên kia đã truyền đến tiếng "Anh" nũng nịu. Chu Lạc Sâm gật đầu với Phương Y, chỉ vào một chỗ ngồi rồi đi sang một bên nghe điện thoại.
Phương Y nhìn theo bóng dáng của anh một lúc, rồi lặng lẽ ngồi xuống chỗ, cũng không đi lấy đồ ăn, chỉ ngồi đây chờ anh quay lại cùng ăn.
Chu Lạc Sâm nghe điện thoại khá lâu. Phương Y suy nghĩ, người gọi anh là "anh" và cùng họ Chu, nên có lẽ là em gái của anh? Trước đây cô cũng không hỏi thăm nhiều về gia đình luật sư Chu, nhưng suy đoán anh hẳn là xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc. Em gái anh hẳn cũng là một cô gái xinh đẹp và tài năng.
Vừa nghịch điện thoại, Phương Y bỗng nhớ ra điều gì đó, liền mở trình duyệt và nhập tên Chu Lạc Sâm vào công cụ tìm kiếm. Kết quả hiển thị ra toàn bộ thông tin liên quan đến sự nghiệp và danh tiếng của anh, nhưng đây là những điều mà cô đã biết hết, cũng chẳng có gì mới mẻ.
Có chút thất vọng, cô đóng trang web lại. Phương Y định ngẩng đầu nhìn xem anh đã quay lại chưa thì nghe thấy giọng anh từ phía sau: "Em lên mạng tìm thông tin của tôi à?"
Phương Y cứng đờ cả người, quay lại nhìn anh với sắc mặt tái nhợt: "Anh quay lại lúc nào vậy? Sao anh không lên tiếng, làm em giật mình."
Chu Lạc Sâm không nói gì, quay lại ngồi đối diện cô, nhìn lướt qua bàn ăn trống trơn, hỏi: "Sao em không lấy gì ăn?"
"Em chờ anh cùng ăn." Phương Y nói thật.
Chu Lạc Sâm hơi cong môi, nhưng nụ cười của anh không chân thành như sáng nay, có vẻ như sau khi nghe điện thoại xong tâm trạng anh không được tốt, hai hàng lông mày hơi nhíu lại như có tâm sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!