Chương 31: (Vô Đề)

Edit: Frenalis

Cô gái da mặt mỏng, bị người ta chọc thủng tâm sự càng không thể đối mặt, Phương Y đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, hai tay nắm chặt nhau một cách gượng gạo, vẻ mặt vừa lo lắng vừa ngượng ngùng vô cùng đáng yêu.

Chu Lạc Sâm vẫn luôn quan sát cô, mỉm cười cong mắt, vươn tay vuốt v e mái tóc rối tung của cô.

"Đừng xoa tóc." Phương Y bẽn lẽn né tránh, "Rối tung hết rồi."

Chu Lạc Sâm nói "Được thôi", đánh lái xe rẽ vào một con đường hẹp, dịu dàng hỏi: "Trưa nay ăn lẩu nhé, em chiều nay còn đi làm thêm không?"

Phương Y nói: "Vẫn còn, hai giờ phải quay lại."

Hiện tại mới hơn 12 giờ trưa, đủ thời gian cho họ ăn trưa, nhưng Chu Lạc Sâm lại nói: "Có thể không đi?"

Anh dùng giọng điệu thương lượng như thể anh không phải là cấp trên của cô. Văn phòng luật sư Tễ An không hề bạc đãi nhân viên, thời gian nghỉ lễ còn đi làm thêm, văn phòng có thể không cho phép.

Chu Lạc Sâm là cấp trên của Phương Y, nhưng lại không hề tỏ ra bất mãn vì cô đi làm thêm, mà là dùng giọng điệu thương lượng để hỏi ý kiến cô, điều này khiến Phương Y cảm thấy vô cùng vững tâm.

Cô nói: "Có thể." Giọng cô hơi dè dặt, "Thật ra cũng chỉ mới làm vài ngày, không đi cũng không mất bao nhiêu tiền."

Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng ừ một tiếng, giọng anh vốn dễ nghe, giờ đây hơi mang giọng mũi lại càng dễ nghe hơn. Anh cất tiếng gọi tên cô, giọng đầy tình cảm, tuy không nói gì ái muội, nhưng cô vẫn đỏ mặt, điều này có thể xem như một loại năng khiếu.

"Phía trước có một quán lẩu ngon, chúng ta đi ăn ở đó nhé." Anh chỉ về phía trước.

Phương Y liếc nhìn, nói: "Tôi mời anh, nhưng thời tiết nóng thế này mà ăn lẩu, có điều hòa cũng có thể sẽ ra nhiều mồ hôi."

Chu Lạc Sâm mím môi không nói gì, như thể anh chỉ là ngẫu nhiên đề nghị, chứ không hề có ý định ăn trưa có ra nhiều mồ hôi hay không.

Anh lặng lẽ liếc mắt nhìn cái váy dài bằng chiffon mỏng manh của Phương Y, yết hầu khẽ nhấp nhô, phát ra một tiếng ho nhẹ.

Xe nhanh chóng dừng lại ở bãi đỗ xe của quán lẩu, đúng giờ ăn trưa nên nơi đây chật kín xe, họ cũng phải tìm kiếm một lúc mới tìm được chỗ đậu. Điều này cho thấy quán lẩu này có thể thực sự rất ngon.

Chu Lạc Sâm đi từ phía bên kia xe sang bên cạnh Phương Y, cùng cô sóng vai bước vào quán. Phương Y cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong ba lô, Chu Lạc Sâm liếc mắt một cái, không tiếng động nắm lấy tay cô, gắt gao nắm chặt trong tay. Bỗng nhiên tay bị nắm lấy, Phương Y ngẩn người, ngơ ngác nhìn Chu Lạc Sâm bình tĩnh nắm tay cô bước vào quán lẩu.

Ở quầy thu ngân, quản lý quán ngạc nhiên nhìn họ bước vào gian riêng. Phương Y đã sớm quên mất mình vừa rồi đang tìm kiếm thứ gì.

"Luật sư Chu?! Khách quý đến mà không có đón tiếp từ xa, thật ngại quá! Anh muốn ăn lẩu sao không báo tôi biết trước, tôi giữ lại gian phòng tốt nhất cho anh." Quản lý quán tỏ vẻ xin lỗi.

Chu Lạc Sâm tâm trạng tốt, thái độ đối với người khác cũng rất hòa ái, anh thong thả ung dung nói: "Không sao, hôm nay bỗng nhiên muốn ăn lẩu nên đi đến đây, quản lí Trần không cần tiếp đón tôi, anh cứ bận việc đi."

Quản lí Trần nói: "Đương nhiên là phải tiếp đón luật sư Chu, anh là khách quý, tôi có thể đi đâu khác chứ?"

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ vào phòng, nồi lẩu đã được chuẩn bị sẵn, là nồi lẩu uyên ương, có cay và không cay, mỗi người một bên, vô cùng chu đáo.

"Mỗi loại nguyên liệu đều được phục vụ một phần cho luật sư Chu, nếu không đủ cứ gọi thêm nhé." Quản lí Trần ân cần nói.

Chu Lạc Sâm tựa lưng vào ghế, hơi gật đầu, dường như không muốn nói chuyện với quản lí Trần. Anh càng muốn được ở riêng với Phương Y, vì chiều nay hai giờ cô phải đi làm thêm, nên họ chỉ có thể tranh thủ ăn trưa lúc này. Quản lí Trần ở đây khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.

Quản lí Trần tưởng nịnh bợ Chu Lạc Sâm nên không ngừng nói chuyện với anh, vì quá kích động nên không nhận ra sự thiếu kiên nhẫn của Chu Lạc Sâm.

Một lúc sau, nồi lẩu sôi lên, Chu Lạc Sâm mới chậm rãi mở lời: "Hay là quản lí Trần cũng ngồi lại ăn cùng chúng tôi?"

Câu hỏi này khiến quản lí Trần sửng sốt, anh ta lập tức hiểu ra Chu Lạc Sâm đang muốn đuổi anh ta đi.

Quản lí Trần vội vàng cáo lui, mồ hôi đầy đầu bước ra khỏi phòng riêng, thầm hận mình ngày thường hay tiếp đón nhân vật lớn, sao lại gặp Chu Lạc Sâm mà không nhận ra sắc mặt không tốt của anh?

Thấy quản lí Trần đi rồi, Phương Y không khỏi bật cười: "Anh xem kìa, anh dọa anh ta sợ hãi, mồ hôi vã ra đầy đầu."

Chu Lạc Sâm cầm đũa gắp rau và thịt thả vào nồi lẩu, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần không dọa em là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!