Chương 18: (Vô Đề)

Edit: Frenalis

Một buổi tối trôi qua vô cùng an tĩnh.

Sáng hôm sau khi mặt trời mọc, Phương Y thức dậy trong phòng khách, đúng như cô dự đoán, mặt trời đã sớm lên cao.

Cô mơ mơ màng màng vươn tay lấy điện thoại dưới gối nhìn đồng hồ. Vẫn chưa đến tám giờ, giờ đi làm là chín giờ. Nhà Chu Lạc Sâm gần văn phòng hơn nhiều so với chỗ ở của cô, nên anh không cần thức dậy quá sớm. Lúc này có lẽ anh vẫn đang ngủ.

Phương Y lười biếng bò dậy, cảm thấy đau đầu. Không phải ban đêm cô ngủ không ngon, mà vì cô nằm mơ quá nhiều. Cô nhớ mang máng một số chi tiết trong giấc mơ, đều là những ký ức không thể nào níu giữ được, khi tỉnh dậy cô đã quên gần hết. Trong lòng chỉ còn lại một chút tiếc nuối và hụt hẫng.

Phương Y xốc chăn lên và bắt đầu dọn dẹp giường. Cô để đồ đạc của mình lên bàn, thu dọn gọn gàng chăn gối và ga trải giường, sau đó mới đẩy cửa ra ngoài để rửa mặt.

Ngoài ý muốn là cô thấy Chu Lạc Sâm – người mà cô cho rằng vẫn còn đang ngủ, đã tỉnh dậy và đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc báo. Anh mặc bộ vest đen như thường ngày, nhưng nhìn từ kiểu dáng và chất liệu thì khác với trước đây.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh nhìn về phía Phương Y, buông báo xuống, nói: "Chào buổi sáng."

Phương Y cào cào mái tóc rối bời, lúng túng nói: "Chào buổi sáng, luật sư Chu. Anh dậy sớm vậy ạ?"

Chu Lạc Sâm nhìn đồng hồ: "Buổi sáng tôi đi chạy bộ, mới trở về được một lúc."

"…" Xem ra là cô ngủ quá ngon. Hóa ra mỗi ngày Chu Lạc Sâm không phải thức dậy muộn đi làm, mà là vì anh có việc bận. Phương Y vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình đã đánh giá thấp anh. Cô hơi há miệng muốn nói gì đó, nhưng Chu Lạc Sâm lại trực tiếp đứng dậy đi vào phòng bếp, nói vọng lại: "Rửa mặt xong rồi ra ăn sáng nhé."

Phương Y vốn định rửa mặt xong sẽ giúp anh làm bữa sáng, nhưng kết quả là cô lại thức dậy muộn hơn cả chủ nhà, thật là không ra dáng khách gì. Trong lòng cô cảm thấy đặc biệt áy náy với anh.

Cô theo lời Chu Lạc Sâm đi rửa mặt. Trong nhà vệ sinh, cô thấy anh đã chuẩn bị sẵn kem đánh răng, cốc nước và một chiếc khăn mặt mới tinh tươm.

Thật chu đáo, sự chu đáo của anh càng khiến cô thêm áy náy.

Sau khi sử dụng đồ dùng rửa mặt do anh chuẩn bị, Phương Y dọn dẹp gọn gàng mọi thứ, rồi trầm mặc bước tới phòng ăn. Trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng kiểu Trung Quốc đơn giản.

Chu Lạc Sâm thấy cô đến, gật đầu với cô và bắt đầu ăn sáng. Phương Y ngồi đối diện, ăn sáng một cách lịch sự, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh. Cô nhận thấy anh ăn cơm rất im lặng, cũng không ngẩng đầu lên, tạo nên bầu không khí im ắng giữa hai người.

Không biết tại sao, thái độ mang tính chính phủ của anh khiến cô cảm thấy an tâm và thoải mái, nhưng đồng thời lại có chút khó chịu không rõ nguyên nhân.

Ăn sáng xong sớm, Chu Lạc Sâm lái xe đưa Phương Y đi làm. Khi họ đến dưới lầu văn phòng là chưa tới 9 giờ, vẫn còn khá sớm. Chu Lạc Sâm đỗ xe trước cửa cao ốc, quay sang Phương Y đang ngồi ở ghế phụ: "Em lên trước đi."

Phương Y tháo dây an toàn, gật đầu nói với anh: "Luật sư Chu, anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào."

Chu Lạc Sâm cong khóe miệng, đây là nụ cười đầu tiên anh lộ ra kể từ tối hôm qua, nhưng nụ cười đó khiến cô cảm thấy có chút nguy hiểm.

"Em sẽ có cơ hội." Nói xong, anh mở khóa cửa xe: "Xuống xe đi, muộn quá sẽ bị người khác nhìn thấy."

Vẫn còn khá sớm, tuy rằng cao ốc đã mở cửa nhưng có rất ít người đến đi làm sớm. Nghe Chu Lạc Sâm nói, Phương Y cảm thấy việc tránh né ánh mắt người khác là điều dễ hiểu, nhưng đồng thời cũng có chút không tự nhiên.

Cô mở cửa bước ra khỏi xe, vừa mới đứng vững, còn chưa kịp quay đầu chào tạm biệt, Chu Lạc Sâm đã nhanh chóng lái xe rời đi. Phương Y chú ý thấy anh không đi về hướng bãi đỗ xe, mà là đi đâu?

Việc anh đi đâu dường như không liên quan gì đến cô. Chu Lạc Sâm nói cô sẽ có cơ hội cảm ơn anh, vậy cô sẽ chờ cơ hội đó đến. Hiện tại, mối quan hệ giữa họ chỉ là đồng nghiệp. Mặc dù họ có nhiều liên hệ hơn, nhưng mối quan hệ này sẽ không thay đổi. Cô có thể đọc được điều đó từ thái độ của anh.

Mặc dù những hành động của anh tối qua khiến cho phụ nữ dễ dàng suy nghĩ miên man, nhưng sau đó anh lại thể hiện rõ ràng rằng cho dù anh có ý đó, họ cũng tuyệt đối không thể tiến xa hơn. Cô sẽ không để mình sa ngã, vì vậy việc làm rõ vị trí của mình và cố gắng trở nên có khả năng đáp lại sự giúp đỡ của anh là điều quan trọng nhất mà cô cần làm lúc này.

Đứng ở cửa một lúc, Phương Y mới đi vào cao ốc. Vào thời điểm này, bộ phận hậu cần có lẽ đã có người đến dọn dẹp vệ sinh, hôm nay không phải phiên làm việc của cô, cho nên việc cô đến sớm như vậy có vẻ khá kỳ lạ.

"Phương Y, hôm nay sao sớm vậy?" Hà Tình vừa ăn sáng vừa dựa vào ghế ngồi chào hỏi.

Phương Y cười nói: "Ừ, hôm nay giao thông thuận lợi."

Hà Tình đưa cho cô một miếng bánh: "Ăn sáng chưa?"

Phương Y đẩy bánh lại cho cô ấy: "Em ăn rồi, chị Hà cứ ăn đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!