"Đồng chí cảnh sát, tôi còn có việc muốn chiều nay ra viện."
"Chiều nay đã ra viện rồi? Tối hôm đó cậu chẳng phải bị thương rất nặng sao? Cứ nghỉ thêm mấy ngày nữa đi."
"Chỉ có mỗi vùng ngực hơi đau chút thôi, không có gì đáng ngại cả."
"Thế bác sĩ bảo sao?"
"Bác sĩ điều trị chính đã đồng ý rồi."
Văn Nhã nói: "Tối hôm xảy ra tai nạn, bác sĩ nói lái xe phải hai mươi bốn tiếng nữa mới tỉnh lại được, chắc phải chấn thương rất nặng, sao chẳng mấy chốc anh ta đã bảo không có vấn đề gì đáng ngại, vội vã đòi ra viện?"
Tôi giải thích: "Người bình thường đều không thích nằm viện vì thấy không thoải mái, nên anh ta cố ý nói mình không sao, muốn ra viện sớm cũng có thể hiểu được."
"Nhưng mà tình trạng sức khỏe của anh ta có cho phép không? Nhanh như thế mà đã có thể đi lại như thường rồi ư?" Văn Nhã tiếp tục nghi ngờ.
"Biết đâu có bạn đến đón anh ta ra viện thì sao?"
"Như thế còn nghe được, nhưng từ một góc độ khác vẫn thấy không hợp lí." Văn Nhã cau mày.
"Góc độ nào?" Tôi tò mò.
"Lúc chiều anh cũng thấy rồi đấy, chiếc xe việt dã đó rất mới, thông thường mà nói, những xe mới mua bao giờ cũng mua bảo hiểm rất đầy đủ, trong đó bao gồm cả bảo hiểm cho lái xe. Mặc dù không phải là chủ xe, nhưng anh ta vẫn sẽ được hưởng chế độ bảo hiểm này, mà giấy tờ quan trọng để làm thủ tục lĩnh bảo hiểm chính là hóa đơn thanh toán của bệnh viện.
Người lái xe vội vã ra viện như thế, có nghĩa là các chi phí điều trị sau này anh ta sẽ phải tự chi trả, tôi nghĩ người bình thường đều không làm thế chứ."
Phân tích của Văn Nhã cũng không phải không có lí, tôi xuôi theo tư duy của cô ấy, thử phân tích: "Nếu tôi mà mượn xe của người khác, nhất định còn cẩn thận hơn cả xe của mình. Xe bị đâm như thế, việc đầu tiên lẽ ra là phải sửa xe cẩn thận, trả về cho chủ xe một cách nguyên vẹn như ban đầu. về điểm này, hành động của người lái xe đúng là không được bình thường."
"Thế mới nói, người lái xe này khiến tôi cảm thấy rất kì quặc." Văn Nhã vẫn không rời mắt khỏi bản ghi chép.
Vốn dĩ tôi chẳng có hứng thú gì với bản ghi chép lời khai này, giờ mới thấy tò mò, liền cùng cô ấy xem lại thật kĩ một lần nữa.
Ánh mắt tôi dừng lại ở mấy câu hội thoại bên dưới.
"Tối hôm xảy ra vụ tai nạn, cậu đến thành phố M làm gì?"
"Ban ngày tôi sang huyện Tử Châu thăm một người bạn, ăn cơm ở nhà anh ấy, sau đó trở về thành phố M, chuẩn bị sáng sớm hôm sau sẽ lên tỉnh."
"Cậu về muộn như thế, không sợ không đặt được khách sạn à?"
"Không, tôi đã gọi điện đặt phòng sẵn rồi."
...
Lúc này Văn Nhã định lật sang trang sau, tôi vội ngăn cô ấy lại, cô ấy đoán tôi đã phát hiện ra gì đó, hỏi nhỏ: "Chỗ nào có vấn đề à?"
"Người lái xe nói sáng sớm ngày hôm sau phải lên tỉnh, nhưng lúc xảy ra vụ án đã là mười giờ tối, anh ta trở về thành phố muộn như vậy chỉ để ngủ thôi sao? Hơn nữa, nếu lên tỉnh, thì từ huyện Tử Châu thẳng đường cao tốc còn gần hơn đi từ thành phố, như vậy, việc anh ta trở về thành phố rõ ràng là thừa thãi." Tôi lắc đầu.
Thấy Văn Nhã mãi không lên tiếng, tôi hồi hộp đang định hỏi thì cô ấy bất ngờ vỗ đùi nói: "Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?"
"Nghĩ ra cái gì?"
"Mau đến bệnh viện đi!" Thái độ của Văn Nhã rất gấp gáp, khiến tôi càng khó hiểu.
Cũng may Văn Nhã không lấp lửng, trong lúc tôi lái xe đến bệnh viện, cô ấy giải thích: "Anh nghĩ mà xem, nếu hôm xảy ra vụ tai nạn, nếu phản ứng của lái xe việt dã chậm hơn chút nữa thì sẽ thế nào?"
"Đương nhiên là hai xe đâm trực diện, chắc chắn người lái xe sẽ bị thương rất nặng." Tôi thuận miệng trả lời.
"Đúng thế, không những bị thương nặng, mà có khi tử vong tại chỗ cũng nên. Đối với hung thủ, người lái xe cũng chỉ là một kẻ bị lợi dụng, sống chết không quan trọng, nhưng như thế thì xác Tần Hiểu Mai cũng sẽ thế thảm như xác Hồ Viễn. Điều này là điểm hung thủ không muốn xảy ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!