Mười tháng sau, tôi sinh con, quay về trường học.
Mọi thứ dường như trở lại bình thường.
Tôi giữ kín bí mật đó.
Chỉ kể cho Tiểu Tiểu nghe.
Cô ấy vừa nghe vừa ôm tôi khóc nức nở.
Từ đó, Tiểu Tiểu luôn chăm sóc tôi, cho tôi ăn những món giàu dinh dưỡng, giúp tôi làm trực nhật, sợ tôi không hồi phục tốt.
Nói thật, tôi không có cảm tình gì với đứa trẻ đó.
Việc mẹ con chia lìa không hề khiến tôi tổn thương.
Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra điều bất thường.
Mẹ nuôi không hề giống người mới khỏi bệnh, ngược lại, mỗi ngày càng tràn đầy sức sống.
Bà học cách trang điểm, ăn mặc, thậm chí thường xuyên mua sắm hàng hiệu.
Khi tôi nghĩ bà chỉ muốn tận hưởng cuộc sống sau lần cận kề cái chết.
Một đêm, tôi khát nước xuống nhà, đi ngang qua phòng ba mẹ nuôi, qua khe cửa hé mở, tôi nghe thấy họ nói chuyện.
Mẹ nuôi: "Ông chủ bảo còn muốn thêm một đứa nữa, lần này sẵn sàng trả một triệu."
Ba nuôi: "Nhưng… Ninh Ninh vừa mới sinh con xong, lần này làm sao lừa nó đây?"
Mẹ nuôi: "Đến lúc đó nghĩ cách, đừng để nó nghi ngờ là được."
"Đúng rồi, ông chủ còn dặn, lần này không muốn Ninh Ninh có thai quá sớm, muốn có thời gian thân mật thêm, ông hiểu ý rồi đó."
…
Tôi không nhớ rõ đã rời khỏi đó bằng cách nào.
Hình như phải dựa vào tường mới có thể gắng gượng bước đi.
Theo phản xạ, tôi tìm thuốc mẹ nuôi để lại.
Tay run rẩy mở vỉ thuốc, thấy trên vỏ ghi rõ chữ nhỏ — Vitamin.
Vitamin, vitamin…
Khốn kiếp, vitamin.
Tôi bật cười.
Cười rồi nước mắt mặn chát ứa ra.
Họ đã lừa tôi.
Những người tôi kính trọng, yêu thương nhất, lại dám lừa tôi như vậy.
Đêm đó, tôi thức trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!