Chương 6: (Vô Đề)

/ke

-tron

-trong

-nha/chuong-1

Lần này, ông cuối cùng cũng cầm theo con dao, để phòng bất trắc.

Sau một hồi lục soát, vẫn không tìm thấy bóng dáng của tên sát nhân.

Trong khe giường, tôi tìm thấy một cuốn giấy đăng ký kết hôn đã rách nát.

Là của ba mẹ nuôi tôi.

Bìa giấy bị gặm nát, chắc là do chuột gây ra.

Tôi cẩn thận lau sạch bụi bám trên đó.

"Cháu muốn lấy kiểu người như thế nào để kết hôn?"

Đột nhiên, người bên cạnh tôi hỏi một câu như vậy.

"Hả?"

"Ý tôi là, cháu muốn lấy người đàn ông thế nào?

"Thịnh Ngọc Thành nhìn vào mắt tôi. Tôi cảm thấy câu hỏi này thật lạ. Trong tình cảnh đáng sợ như bây giờ, ông ấy lại nghĩ đến chuyện đó sao? Tôi gãi đầu:"cháu chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng cháu thích người cao ráo, tính cách trầm lặng, có học thức, tốt nhất là sự nghiệp thành đạt.

"Nói xong, tôi mới nhận ra tiêu chuẩn này khá giống với ông ấy. Quả nhiên. Thịnh Ngọc Thành đang nhìn tôi chăm chú, trên mặt lộ ra nét cười đầy ẩn ý. Tôi hoảng hốt xua tay:"Chú đừng hiểu lầm, cháu không có ý gì khác, cháu…

"Nói được nửa câu, tôi bỗng im bặt. Bởi ông ấy đột nhiên giơ tay, khẽ chạm vào đầu tôi. Tôi trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ, đứng yên bất động."Có thứ gì dính trên tóc cháu."

Ông ấy đưa ra cho tôi xem một mảnh giấy vụn, chắc là vừa rồi khi lật giường bị dính vào.

"Cảm ơn chú."

Mặt tôi đỏ bừng — có lẽ là lần thứ hai trong hôm nay.

"Đừng căng thẳng như vậy." Thịnh Ngọc Thành nói, "Cháu hình như rất sợ tôi."

Tôi lắc đầu, phủ nhận sự sợ hãi của mình.

"Ninh Ninh, tôi có thể gọi cháu như vậy chứ? Thật ra, cháu rất đáng yêu.

"Ông ấy lại nói thêm. Tôi càng bối rối hơn. Ông ấy gọi tôi là Ninh Ninh, lại còn khen tôi dễ thương? Nghĩ kỹ lại, ba mẹ nuôi tôi thường nói tôi xinh xắn, trong sáng. Họ thật sự yêu thương tôi như con ruột, chỉ tiếc hai người không sống đủ lâu để tôi báo đáp công ơn nuôi dưỡng. Nghĩ đến chuyện ông Thịnh cũng là một người cha, tôi hỏi:"Chú chỉ có một đứa con thôi sao?"

"Ừ."

"Vậy chú có từng nghĩ đến chuyện sinh thêm một đứa không?"

"Đã từng nghĩ đến, nhưng không dễ đâu.

"Câu nói đó dường như ẩn chứa điều gì đó sâu xa, tôi không hiểu rõ. Nhưng nó khiến tôi nhớ đến một chuyện bí mật. Một nỗi xúc động đột nhiên dâng trào. Tôi cúi đầu, chôn mặt vào lòng bàn tay."Thật ra… cháu…"

"Có chuyện này cháu chưa từng nói với chú, xin lỗi."

Tôi nghe thấy tiếng mình đang nghẹn ngào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!