Thịnh Ngọc Thành đảo mắt nhìn quanh, hỏi tôi.
"Khoảng mười mét vuông, trên lầu còn có một phòng tắm nữa, nhỏ hơn phòng này.
"Ông gõ gõ, quan sát khắp nơi, không phát hiện chỗ nào có thể giấu người. Cuối cùng, chỉ còn bồn tắm là chưa kiểm tra. Ông bước đến gần."Bồn tắm này cháu thường dùng không?"
"Có, cháu rất thích ngâm mình.
"Ông cúi người, gõ mấy lần lên bức tường cạnh bồn tắm. Cộc cộc cộc… âm thanh vang dội, chắc nịch."Chắc chắn là tường đặc, không có lối đi bí mật.
"Ông nói. Ông lại ngồi xổm, đưa tay vuốt bề mặt bồn tắm."Cháu có nằm hoàn toàn trong bồn tắm không?"
"Sao cơ?"
Tôi chưa hiểu ý ông.
"Tôi hỏi, khi ngâm mình, cháu có để toàn bộ cơ thể ngập trong bồn không?"
"À… chắc là có. Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc tìm hung thủ?"
"Không có gì, chỉ muốn nhắc cháu rằng, nếu sát nhân thật sự trốn trong nhà, thì việc tắm là rất nguy hiểm."
Ông nhặt một sợi tóc dài trong bồn tắm, xoay xoay trên đầu ngón tay.
"Phải cẩn thận."
"Vâng, cảm ơn chú đã nhắc nhở."
"Được rồi, vậy chúng ta…
"Thịnh Ngọc Thành đứng dậy, vừa nói được nửa câu thì điện thoại ông bỗng đổ chuông. Ông nhấn nút nghe, bước ra ngoài. Tôi lờ mờ nghe thấy giọng nói non nớt của trẻ nhỏ từ đầu dây bên kia. Không rõ đối phương yêu cầu gì, chỉ nghe ông nói:"Bố đang bận, để mẹ dẫn con đi mua nhé.
"Hóa ra, ông ấy có con. Một phút sau. Ông trở lại. Tôi không kìm được hỏi:"Vừa rồi là con chú ạ?"
"Ừ."
"Là trai hay gái, mấy tuổi rồi ạ?"
"Mười tuổi, là con trai."
Tôi "ồ" lên: "Đang tuổi dễ thương lắm nhỉ."
Khóe môi Thịnh Ngọc Thành hơi cong lên: "Đúng là dễ thương, nhưng cũng quấn người lắm."
Chủ đề này khiến ông trở nên gần gũi hơn, nói chuyện với ông vài câu tôi thấy không còn sợ hãi nữa.
"Còn cháu, cháu có thích trẻ con không?"
Ông bất ngờ hỏi tôi.
"Có ạ." Tôi không chút do dự trả lời. "cháui rất thích trẻ con.
"Ông gật đầu, ánh mắt lộ chút tán thưởng. Đang lúc tôi tưởng ông sẽ nói gì đó tiếp theo. Ông lại bước ra ngoài:"Đi thôi, đã kiểm tra xong, phòng tắm không có gì bất thường.
"Tôi vội vàng đi theo. Lại loại trừ được một phòng, nhưng bóng dáng tên sát nhân vẫn chưa thấy đâu. Thấy đã muộn, tôi làm bữa trưa đơn giản mời Thịnh Ngọc Thành. Bưng bát mì nóng lên bàn phòng khách, ông đang ngồi trên sofa lướt điện thoại. Tôi hơi ngại ngùng:"Cháu nấu ăn không giỏi lắm, chú ăn tạm nhé.
"Ông ấy không chút khách sáo, xắn tay áo, ăn mì rất tự nhiên. Trong bữa ăn, ông hỏi nếu không tìm được hung thủ, tôi định làm gì. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi thành thật nói:"Chắc cháu sẽ dọn đi. Dù sao xảy ra chuyện kỳ quái thế này, cháu không dám ở lại đây nữa."
"Cháu định dọn đi đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!