Tôi run rẩy ngoái đầu lại.
Lúc này mới phát hiện sau lưng có một con mèo mướp đen trắng đang đứng.
Trên trán nó phủ đầy bụi bẩn, lông xù rối tung. Thấy tôi phát hiện ra nó, con mèo nhỏ tiến lên, không ngừng cọ đầu vào chân tôi.
Tôi ngẩn người, nhưng không dám lơ là, vội vào bếp bật đèn kiểm tra kỹ.
Trong bếp không thấy người nào, đồ ăn trong tủ lạnh cũng không bị thiếu.
Xem ra đúng là con mèo làm ra tiếng động đó.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thả lỏng được.
Mèo hoang trong làng tính tình hoang dã, sức khỏe tốt, lẻn vào nhà người khác cũng không có gì lạ.
Tôi bế con mèo lên, mang vào bếp cho nó ít đồ ăn.
Nghĩ đến cô bạn thân của tôi, Tiểu Tiểu, rất thích mèo, tôi chụp rất nhiều ảnh và quay video gửi cho cô ấy.
Tiểu Tiểu là người nói nhiều, nhận được tin nhắn liền gọi video cho tôi ngay.
Sau một hồi bận rộn như vậy, tôi đã chẳng còn buồn ngủ, đành bế mèo ngồi xuống ghế sofa, trò chuyện với cô bạn thân.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi nhắc đến chuyện của ba mẹ tôi.
Tiểu Tiểu thở dài: "Ninh Ninh, cậu nói xem đã ba năm rồi, tên hung thủ đó rốt cuộc trốn đi đâu rồi, có khi nào hắn đã chết bên ngoài rồi không?"
Tôi lắc đầu: "Không biết nữa, nếu thật sự bắt được hắn, tôi cũng muốn hỏi xem mấy năm nay hắn trốn ở đâu, sao lại không để lại chút dấu vết nào."
"Đúng đó, hắn trốn giỏi quá, cứ như biến mất khỏi mặt đất vậy."
"Thôi, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, biết đâu một ngày nào đó sẽ bắt được hắn…"
Nghe Tiểu Tiểu an ủi thêm một lúc, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.
Tắt điện thoại, tôi trở về phòng ngủ trên tầng hai.
4.
Đêm đó, tôi ngủ rất tệ.
Tôi mơ thấy một giấc mơ vô cùng kinh khủng.
Trong mơ, tôi đang ngủ thì bị kẻ giết người đâm chết bằng dao, giống hệt như ba mẹ năm xưa.
Hắn mở cửa phòng tôi một cách thành thục, như thể đã sống trong nhà này từ rất lâu rồi.
Trong giấc mơ, nhà tôi có một căn phòng bí mật mà ngay cả tôi cũng không biết. Suốt bao năm qua, hung thủ đã trốn trong căn phòng đó.
Trước khi giết tôi, hắn còn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt tôi…
Giấc mơ đó chân thực đến nỗi tôi có thể cảm nhận được những vết chai trên đầu ngón tay của hắn.
Tỉnh dậy, tôi đã đẫm mồ hôi lạnh.
Thật sự quá đáng sợ.
Chắc chắn là do hôm qua bị lời nói của ông Vương mù ám ảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!