Chương 1: (Vô Đề)

1

Người nói với tôi tin tức này là ông Vương mù trong làng.

Ông Vương biết chút ít về bói toán, mà hung thủ giết hại ba mẹ tôi mãi chưa bị bắt, nên ông nhiệt tình bói giúp một quẻ.

"Tiểu Ninh, người đó tuyệt đối chưa đi xa đâu, tôi tính ra hắn cách cậu không quá mười mét."

"Nhà cậu là ngôi nhà hai tầng, có không ít chỗ để trốn, hung thủ chắc chắn đang ở trong nhà cậu, mau gọi cảnh sát đến lục soát đi."

Ông Vương nói vậy cũng chỉ là có lòng tốt.

Nhưng tôi lại không tin lời ông ấy.

Thứ nhất, ông Vương này suốt ngày thần thần bí bí, người trong làng đều nói ông ta căn bản không biết bói toán, chỉ giỏi khoác lác.

Thứ hai, khi vụ án xảy ra, cảnh sát đã vào ra nhà tôi hàng chục lần, gần như từng phòng đều được kiểm tra qua, làm gì còn chỗ để hung thủ trốn.

Hơn nữa, người bình thường sau khi làm chuyện xấu đều sẽ trốn càng xa càng tốt, ai mà lại dám giết người xong còn trốn trong nhà nạn nhân chứ.

Quả nhiên, ông Vương lại bồi thêm một câu: "Tiểu Ninh à, tôi nói cho cậu tin quan trọng thế này, cậu đưa tôi hai ngàn tệ làm tiền báo tin cũng không quá đáng nhỉ."

Nghe vậy, tôi càng tin chắc ông ấy đang lừa mình.

Tôi vội tìm đại lý do đuổi ông ta đi.

Tiễn ông Vương ra cửa xong, tôi không vội quay vào nhà.

Mà đứng ngoài sân, ngẩng đầu lên, nhìn kỹ ngôi nhà của mình.

Đó là một ngôi nhà tự xây hai tầng, mới được gần mười năm.

Trời vừa mưa xong, những viên gạch ốp tường sạch sẽ, trắng sáng. Tôi vẫn nhớ lúc mới xây xong, trên gương mặt mẹ tôi luôn hiện lên vẻ hài lòng khi ngắm nhìn ngôi nhà này.

Nhưng chẳng bao lâu sau đó, mẹ và ba tôi đã chết trong chính ngôi nhà này.

Tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, ba năm trước.

Một người họ hàng vốn hẹn với ba mẹ tôi tới nhà ăn cơm, nhưng gõ cửa mãi không ai ra mở.

Cảm thấy có điều bất thường, người họ hàng ấy trèo cửa sổ vào, liền phát hiện ra thi thể của ba mẹ tôi.

Khi ấy họ đã chết được cả một đêm.

Cảnh sát xác định vụ án xảy ra vào nửa đêm, hiện trường đầu tiên chính là phòng ngủ.

Hung thủ đột nhập giết người, cắt cổ gọn gàng, ra tay rất dứt khoát.

Đến lúc tôi từ trường về đến nơi, hiện trường đã bị phong tỏa.

Cửa lớn của nhà tôi vẫn khóa chặt, chỉ có cửa sổ mở, nên cảnh sát suy đoán rằng hung thủ sau khi gây án đã thoát ra ngoài qua cửa sổ.

Không chỉ vậy, trong phòng ngủ chính hỗn độn, đồ đạc quý giá của ba mẹ tôi bị lấy sạch, mọi người đều cho rằng đây là vụ trộm giết người.

Nhưng hỏi khắp làng, không ai nói đã nhìn thấy người lạ đáng ngờ vào đêm hôm đó.

Ba mẹ tôi đều là giáo viên làng, nổi tiếng là người tốt bụng, không có bất kỳ kẻ thù nào.

Cảnh sát lúc đó miễn cưỡng xác định được vài nghi phạm, nhưng sau điều tra đều lần lượt loại bỏ nghi ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!