Chương 44: Vào vai gã trai quê kẹt xỉ vô đối (44)

⭒°. ݁✮

Anh hai á?!

Sầm Úc chỉ biết sững sờ nhìn bóng dáng quen thuộc mình vừa gặp ban chiều, đầu óc trở nên trống rỗng, chẳng thể nặn ra nổi chữ nào.

Cậu thấy Ngu Sân Ngọc đang tay bắt mặt mừng chào hỏi Ngu Cẩn Hành, còn gã ta thì khẽ gật đầu: "Trước hai đứa một chút."

Người nào người nấy đều tự nhiên như không, trông chẳng khác gì anh em lâu ngày được dịp gặp lại, chả còn cái hơi hướng chuẩn bị lao vào đấu đá của vài tiếng trước nữa.

Ngu Cẩn Hành đưa mắt nhìn sang Sầm Úc, cười nhẹ: "Ra cậu là Sầm Úc à? Lần đầu gặp nhỉ."

Nói đoạn, gã tính bước lại phía cậu, ngỏ ý muốn bắt tay.

Sầm Úc đứng hình, không thể ngờ được người đàn ông lù lù đứng trong sân mình hồi chiều lại chính là Ngu Cẩn Hành. Giờ thì cậu mới muộn màng vỡ lẽ: thảo nào giữa khu suối nước nóng của Khương Nguyên Thanh lại mọc đâu ra một kẻ lạ mặt.

Mà cái oái oăm là, kẻ đó còn mò được vào tận đúng biệt thự của cậu và Ngu Sân Ngọc nữa mới tài.

Hóa ra người ta tính cả rồi!

Sầm Úc cũng đâu tiện vạch trần rằng Ngu Cẩn Hành đã từng ghé sân nhà họ, hay phanh phui rằng đây vốn chả phải lần đầu tiên cả hai chạm mặt. Thế nên, cậu chỉ biết gượng cười, đang định đáp lại cái bắt tay của Ngu Cẩn Hành thì Ngu Sân Ngọc đã vội kéo lại.

"Anh hai~ Khách sáo làm gì anh." Y tủm tỉm nhìn bàn tay đang chìa ra của đối phương: "Cứ thoải mái là được rồi."

Ngu Cẩn Hành cũng lướt thoáng qua động tác chơ vơ giữa không trung của mình, rồi quay sang Ngu Sân Ngọc cứ khư khư giữ lấy tay Sầm Úc. Mặt gã tỉnh bơ không một gợn sóng, dáng vẻ thanh tao quyền quý vẫn vẹn nguyên như thường.

Gã gật đầu: "Ừ."

Rồi lại cười cười với y: "Anh mượn cậu ấy một lát, em không phiền chứ?"

Nụ cười trên môi Ngu Sân Ngọc tức khắc sượng hẳn đi. Nhưng trước mặt anh trai, cộng thêm bao nhiêu ánh nhìn khác đang đổ dồn vào, y chỉ đành gật đầu tỏ vẻ xởi lởi: "Dạ được chứ anh."

Thấy thế, Ngu Cẩn Hành bèn gọi Sầm Úc ra một góc nói chuyện riêng.

Biết Ngu Cẩn Hành muốn tâm sự tuổi hồng với mình, chân Sầm Úc như muốn nhũn cả ra.

Ai chứ tay này đích thị là siêu phản diện, trùm cuối của cả truyện đấy! Một thằng cha điên loạn thứ thiệt, tuyệt không phải dạng vừa đâu!

Sầm Úc lẽo đẽo theo sau Ngu Cẩn Hành.

Gã nhìn cậu rồi buông một câu: "Chuyện ban chiều, tôi không muốn để Sân Ngọc biết."

Giọng gã nghe đều đều nhẹ bẫng, tựa như chỉ đang thông báo bâng quơ với người đối diện.

Sầm Úc thừa hiểu Ngu Cẩn Hành muốn ám chỉ điều gì.

Cậu liếc về phía Ngu Sân Ngọc, thấy y bắt gặp ánh mắt mình thì cười lại một cái, rồi quay sang nói với Ngu Cẩn Hành: "Anh hai đừng làm khó anh ấy nha."

Ngu Cẩn Hành khẽ nhếch môi, chẳng đáp chẳng rằng.

Sầm Úc cố lựa lời nói với gã: "Tôi dĩ nhiên sẽ không hé răng nửa lời."

Ngu Cẩn Hành cứ im lặng nhìn chằm chằm Sầm Úc, đăm chiêu như đang mải chìm trong suy nghĩ nào đó. Nhưng rồi, gã chỉ vỗ nhẹ vai cậu một cái: "Vậy thì tốt."

Dứt lời, tay gã chẳng những không rời khỏi Sầm Úc, mà ngược lại còn tỏ ra thắm thiết thân tình lắm, vòng qua khoác hẳn lấy vai cậu.

Tuy trông gã có phần yếu đuối bệnh tật là thế, nhưng thực chất lại cao hơn Ngu Sân Ngọc đôi chút, nên choàng vai Sầm Úc cũng chẳng hề khó khăn gì.

Ngu Cẩn Hành gần như ôm Sầm Úc đi đến trước mặt Ngu Sân Ngọc: "Đương nhiên sẽ không làm khó cậu ấy rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!