⭒°. ݁✮
Bùi Chá cau mày ngắm nghía mấy tấm ảnh một lúc. Gã như chợt nghĩ đến điều gì đấy, nhưng ngay sau đó lại có vẻ yên tâm hơn chút đỉnh…
Để đảm bảo sự riêng tư, khu tắm riêng đương nhiên sẽ không gắn camera.
Gã cũng chẳng mấy bất ngờ khi Tang Thiên Sơn sẽ đoán ra mấy trò này là do phe gã giật dây — đằng nào thì trong giới, chuyện chơi xấu dìm hàng đối thủ vốn thường như cơm bữa. Miếng bánh béo bở chỉ có từng đó, tôi được thì anh nghiễm nhiên mất mà thôi.
Gã chỉ sợ rằng sau khi Tang Thiên Sơn biết chuyện, nhỡ đâu cậu bạn kia của hắn lại oang oang ngay trên sóng thì sao?
Việc "người lạ đến gần suối nước nóng bị vệ sĩ giật điện thoại, nghi là còn bị hành hung" này, dẫu có thanh minh là do stalker quấy rối đi chăng nữa, Bùi Chá vẫn thừa sức hình dung được hot search sắp tới sẽ ngập tràn những gì rồi.
Chưa kể đến việc còn bị cả cõi mạng ném đá tơi bời.
Điều may mắn duy nhất có lẽ là: ở đây không có camera, nói mồm không có bằng chứng. Đến lúc ấy, nếu phe gã cố lái dư luận theo hướng gã và Tang Thiên Sơn thân thiết nên mới đùa vậy, thì cũng chẳng phải là hoàn toàn hết cứu.
Nghĩ đoạn, Bùi Chá chợt nhớ tới việc nhà họ Lâu đang ngấm ngầm "mớm" tài nguyên cho mình dạo gần đây.
Gã càng thấy chuyện này không thể để toang được.
Gã quyết định sẽ tranh thủ lúc Sầm Úc còn chưa rời khỏi biệt thự, thăm dò thái độ của cậu ta thử mới được...
⭒°. ݁✮
Sầm Úc vẫn cứ ngồi lì bên chỗ Lâu Bách Xuyên, đang cố chây ì không muốn về đối mặt với hiện thực thì đột nhiên thấy Ngu Sân Ngọc gọi đến.
Cậu nhìn chằm chằm mấy giây.
"Không nghe máy à?" Lâu Bách Xuyên hỏi, giọng thản nhiên chẳng lộ chút cảm xúc.
Anh thừa sức nhận ra Sầm Úc đang cố tình câu giờ, bởi cậu cứ lân la sờ cái này mó cái kia chỉ để trì hoãn việc phải về, như thể biệt thự cậu ta có con quái vật ăn thịt người nào đó chực chờ sẵn vậy.
Ban đầu, Lâu Bách Xuyên cứ tưởng hai người kia đang giận nhau gì đấy. Nhưng sau khi dò xét thử một chút, thấy Sầm Úc vẫn còn mang cả trăm lớp filters dành cho Ngu Sân Ngọc, anh mới đoán chắc rằng: hẳn không phải do cãi vã, mà đơn giản là vì Sầm Úc không muốn về thôi.
"Nghe với chả ngóng!" Vừa định đáp "bắt máy đây", Sầm Úc bỗng nhớ ra mình còn phải diễn vai kẻ xấu trước mặt Lâu Bách Xuyên, thế là bèn đổi giọng ngay.
"Không thấy đang bận việc à, đúng là chả biết điều." Nói đoạn, cậu nhét thẳng điện thoại vào túi, mặc cho nó tự tắt.
Một lát sau, tiếng chuông im bặt, nhưng chưa đầy giây tiếp theo đã ầm ĩ reo vang lần nữa.
"?" Sầm Úc lấy làm lạ, dai như đỉa thế!
Cậu tiếp tục bơ đi, rồi lại là cuộc gọi của Ngu Sân Ngọc hiện lên.
Y cứ thế gọi liền tù tì bảy cuộc...
Sầm Úc chau mày.
Đương lúc Lâu Bách Xuyên đinh ninh rằng đối phương sắp sửa nổi đoá vì kiểu bám người cực đoan và sự lì lợm kinh khủng ấy, thì lại thấy cậu ta lắc đầu cười khổ với mình:
"... Sức hút lớn quá, cũng khổ tâm ghê."
Sầm Úc buông thêm một câu sến rện: "Mới xa mặt tôi có một tẹo mà đã bắt đầu nhớ rồi."
Dứt câu, cậu cố lờ đi cái nhìn đầy ẩn ý của Lâu Bách Xuyên, nhấn bắt máy.
Sầm Úc vốn cho rằng Ngu Sân Ngọc thể nào cũng sẽ gào thét điên cuồng ở đầu dây bên kia, hoặc ít nhất cũng phải tra khảo tại sao mình không chịu nghe máy. Nhưng ai ngờ, thứ vang lên chỉ là tiếng thút thít nức nở của đối phương:
"... Chồng ơi... anh... không muốn quan tâm đến em nữa phải hông?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!