⭒°. ݁✮
Sầm Úc về phòng ngủ, vừa nhìn thấy chiếc giường đôi kia đã muốn nổ đom đóm mắt ——
Suýt nữa thì quên béng mất vẫn còn một vấn đề nan giải đang chờ mình.
Cậu bèn giả chết nằm vật ra giường, bụng dạ rối bời không biết phải làm sao cho qua nổi đoạn cốt truyện này. Ai dè Ngu Sân Ngọc nào có hay biết công lao thầm lặng của cậu, bước vào phòng mà môi chỉ cười cười: "Em cũng đi ngâm mình đây."
Y nhìn Sầm Úc đang nằm bẹp dí như chó chết: "Ngồi xe cả buổi sáng chắc cũng mệt rồi, anh cứ ngủ trước đi ạ."
"Không!" Nghe vậy, từ chỗ chó sắp ngỏm, Sầm Úc bỗng chốc hoá thành kẻ vừa được tiêm doping, chỉ muốn nhảy dựng khỏi giường ngay tắp lự.
Mắt liếc liếc Ngu Sân Ngọc, cậu ngẫm nghĩ đôi chút, đột nhiên thấy đầu mình như có bóng đèn chợt "ting" một cái sáng bừng.
"Ban nãy Lâu Bách Xuyên tìm anh có chút việc, bảo là mới mua laptop nên gọi anh qua xem thử."
Cậu cười hề hề với Ngu Sân Ngọc: "Em cứ ngủ trước đi, đừng đợi anh, anh giải quyết xong rồi về ngay."
Nói đoạn, chẳng chờ Ngu Sân Ngọc đáp lời, cậu đã ba chân bốn cẳng vọt lẹ khỏi phòng.
Ngu Sân Ngọc đứng yên bên trong, dõi theo bóng lưng đối phương dần dà khuất dạng.
Dù thừa biết Sầm Úc thể nào cũng sẽ tìm cách chuồn đi, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy cảnh ấy, lòng y vẫn không sao tránh được nỗi khó chịu âm ỉ.
Ngu Sân Ngọc cứ chôn chặt chân tại chỗ, mặc cho bao cảm xúc đen tối chồng chất đương cuộn trào.
Mãi vài phút sau, y mới mới thong thả bước tới tủ đầu giường, mở điện thoại lên.
⭒°. ݁✮
Sầm Úc hì hục chạy một lèo ra khỏi căn biệt thự, bấy giờ mới sực nhớ ra còn chưa hỏi xem Lâu Bách Xuyên ở đâu. Thế là cậu vội nhắn tin cho anh ta ngay:
[ Sầm Úc: Anh Xuyên, anh mua được laptop chưa ạ? ]
[ Lâu Bách Xuyên: Rồi. ]
[ Sầm Úc: Vậy thì may quá. Tôi vừa nghĩ lại, chuyện này mà không tự tay xử lý thì tôi vẫn thấy không yên tâm lắm... Anh nhắn tôi số phòng với, tôi qua xem phải chỉnh thế nào. ]
[ Lâu Bách Xuyên đã chia sẻ vị trí ]
Sầm Úc nhìn địa điểm Lâu Bách Xuyên vừa gửi, thấy biệt thự của anh ta cách nơi đây không quá xa. Cậu cũng lười gọi quản gia, nên bèn bật chỉ dẫn rồi đủng đỉnh đi bộ qua.
Men theo con đường nhỏ rợp bóng cây, Sầm Úc vừa dạo bước vừa khoan thai ngắm nghía cảnh vật xung quanh mình, chẳng ngờ thong thả làm sao lại bất giác lạc đến một khu suối nước nóng lộ thiên.
"..." Sầm Úc.
Cậu vội đứng sững lại.
Cảnh giác đảo mắt quanh bốn bề, Sầm Úc quyết định quay đầu rời đi ngay.
Hơ hơ, đùa chắc! Truyện mà bày ra mấy cảnh này thì y như rằng sắp có biến đến nơi!
Ai dè chỉ vừa chuẩn bị xoay người, điện thoại trên tay bỗng dưng bị ai đó giật bay, cậu còn chưa kịp nhìn rõ, cánh tay đã tiếp tục bị đối phương siết chặt lấy ——
"Anh Bùi."
Sầm Úc chửi thầm một tiếng, liếc nhìn kẻ đang giữ tay mình.
Hắn mặc áo polo đen, quần đen, dáng vóc trông khá đô con, nhưng mặt mũi lại chẳng có gì nổi bật, ánh mắt cũng chả mấy phần thiện ý. Lúc nói chuyện, hắn hướng về phía bể tắm riêng đằng kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!