⭒°. ݁✮
Người đàn ông vào phòng rồi lại ho khẽ một tiếng.
Tiếng ho khiến Sầm Úc phải nhìn sang, cậu đưa chai nước trong quầy bar mini cho gã.
Người kia nhận lấy, móc lọ thuốc trong túi ra, dốc hai viên vào miệng rồi mở chai nước Sầm Úc đưa, nuốt xuống.
Thấy đối phương uống thuốc xong xuôi, Sầm Úc mới sực nhớ ra câu hỏi lúc trước:
"Bộ ảnh ban nãy anh nói là…?"
Cũng chẳng trách cậu nghĩ nhiều, chủ yếu do hai từ "ảnh" và "người mẫu" rất dễ gợi nhớ đến bộ ảnh ai đó đã mua mất kia.
Cậu dè dặt quan sát đối phương, khó có thể tin rằng kẻ tung ảnh sau này lại chính là gã ta.
Lẽ nào là fan ngầm của Ngu Sân Ngọc?
Nghe vậy, người đàn ông bèn giải thích rằng mình vô tình nhìn thấy một bộ ảnh, cảm thấy rất ưng ý nên không kìm được mà mua luôn. Gã cười ái ngại với Sầm Úc: "Sức khỏe tôi không tốt lắm, mà bình thường sống cũng khá… chừng mực."
Gã khựng lại một chút rồi tiếp lời: "Thành ra khi thấy bộ ảnh đó, tôi… có hơi ngưỡng mộ trạng thái như vậy."
Người đàn ông ngại ngùng mỉm cười: "Thế nên mới bỏ tiền ra mua."
Gã nhìn Sầm Úc: "Tuy rằng hơi thất lễ, nhưng ban nãy tôi vô tình trông thấy hình xăm trên người em… cảm giác hơi giống với người mẫu trong bộ ảnh tôi mua."
"Vì vậy tôi mới hỏi xem em có từng làm mẫu ảnh trước đây không."
Sầm Úc nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại đối phương —— Sau khi được rửa và phóng lớn lên, nó được treo trong một căn phòng bốn bề trống huơ trống hoác, nom cứ như một nơi chỉ để trưng bày ảnh.
Dù thấy được mỗi một góc nhỏ, song Sầm Úc cũng có thể mường tượng ra gian phòng của người đàn ông này rộng lớn và mênh mông đến nhường nào.
Bảo sao gã dư tiền mua cả bộ ảnh đó.
Cậu thầm nhún vai, đoạn lại đăm đăm quan sát kỹ gương mặt đối phương.
Tiếc là trong truyện gốc chẳng có nhân vật nào mang dáng dấp như người này…
Chắc là fan ngầm thôi.
Nghĩ thế, cậu bèn thăm dò: "Anh có biết Ngu Sân Ngọc không?"
"Ngu Sân Ngọc?" Nụ cười trên môi người đàn ông không hề suy suyển: "Hình như tôi có nghe qua."
Ồ, xem ra lúc này vẫn chưa thành fan.
Sầm Úc đã rõ, cậu thầm gật gù. Đối chiếu với dòng thời gian trong truyện gốc, hẳn là người đàn ông này cũng xem xong show thực tế của Ngu Sân Ngọc rồi mới đâm ra yêu thích.
Dù gì thì trong chương trình đó, Ngu Sân Ngọc đã tỏ ra tốt bụng hết mực, còn rất biết nghĩ cho người khác.
Người đàn ông định nói thêm thì chợt thấy điện thoại rung lên. Gã cụp mắt nhìn thoáng qua, rồi cảm ơn Sầm Úc một lần nữa, cảm ơn vì cậu đã bỏ qua hành động đường đột của mình, lại còn giúp đỡ gã.
Khách sáo quá nhỉ.
Sầm Úc lẩm bẩm trong lòng, đúng là không ngờ cha nội này sẽ biến thành loại fan cuồng như thế đấy.
Bụng thì rủa thầm, nhưng ngoài mặt cậu vẫn điềm nhiên gật đầu. Mãi đến khi bóng dáng người đàn ông đã khuất dạng, Sầm Úc mới thở hắt ra một hơi, buông mình ngồi phịch xuống sofa trong phòng khách.
Cậu ngước nhìn chiếc quạt trần kiểu cổ treo trên đỉnh đầu, loại chỉ để trang trí cho đẹp chứ chẳng dùng được mấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!