Chương 31: Vào vai gã trai quê kẹt xỉ vô đối (31)

⭒°. ݁✮

Oan quá! Oan thấu trời xanh luôn!

Sầm Úc thề là cậu chẳng hề có ý muốn đi quay show cùng Tang Thiên Sơn chút nào!

Vả lại, theo diễn biến cốt truyện, tuy giờ hắn ta đang mời cậu, nhưng chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ chuyển sang ngỏ lời với Ngu Sân Ngọc ngay thôi.

Nghĩ vậy, cậu liền làm bộ làm tịch tỏ vẻ trung thành với sếp:

"Tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ!"

Cậu tiếp tục cam đoan: "Tôi đảm bảo sẽ không vì chuyện này mà chểnh mảng công việc."

Dù sao thì hình tượng cố hữu của Sầm Úc ở công ty — chí ít là nhìn vẻ bên ngoài — vẫn rất ra dáng một kẻ cuồng công việc. Thế nên sau khi nghe câu trả lời từ cậu, Lâu Bách Xuyên chỉ im lặng nhìn chằm chằm Sầm Úc một lúc, không rõ là đang cân nhắc hay vẫn còn bán tín bán nghi.

Cuối cùng, anh ta gật nhẹ đầu: "Được, tôi biết rồi."

"Cậu đi làm việc trước đi." Nói đoạn, người đàn ông lại đưa mắt nhìn vào màn hình máy tính.

Sầm Úc bèn nhanh chóng chuồn khỏi văn phòng Lâu Bách Xuyên. Bởi vì đã vào giờ làm, dẫu các đồng nghiệp gần đó vẫn còn liếc mắt soi mói cậu, song cũng chẳng ai dám xúm lại hỏi han gì.

Cao Lan Diên ngồi bên cạnh dường như đang mải chìm vào dòng suy tư.

"Anh Sầm." Hắn xoay ghế, nhìn về phía Sầm Úc: "Ảnh anh đi chụp hôm trước có bản in chưa ạ?"

Hắn hơi tò mò: "Em còn muốn xem cả bộ ảnh hoàn chỉnh nữa, thấy bữa đó trông anh chuyên nghiệp ghê."

Nghe Cao Lan Diên hỏi, Sầm Úc khẽ nhíu mày: "… Chắc vậy?"

Thật ra, chính cậu cũng có biết gì đâu.

Ấy là vì trong truyện gốc, studio của bạn Sầm Úc chụp xong còn méo đưa cho cậu xem một bức ảnh nào! Sau đó, để cảm ơn cậu, người bạn kia đã gửi hẳn một bao lì xì đỏ chót.

Nhận được lì xì, Sầm Úc vẫn hơi thắc mắc, chẳng hiểu sao tự dưng bạn mình lại hào phóng đến thế.

Hóa ra là do bộ ảnh vừa chụp xong đã có người nhắm trúng, mua đứt luôn cả loạt, còn yêu cầu giữ kín không được công khai. Tuy chẳng quảng bá được gì, nhưng dường như bên kia cũng quen biết rộng, bèn tiện thể giới thiệu cho studio vài mối chụp trong làng thời trang.

Mà Sầm Úc là người góp công lớn nhất, dĩ nhiên anh bạn ấy phải gửi một phong bao thật hậu hĩnh rồi.

Trong truyện gốc, thấy bạn đưa nhiều tiền như vậy, Sầm Úc chẳng thèm quan tâm bộ ảnh đó rơi vào tay ai nữa. Nhìn màn hình lúc chụp cũng ổn áp, không hở hang hay lộ hàng gì, nên cậu chả hơi đâu rỗi rãi xoắn xuýt thêm.

Ai dè cái bộ ảnh "bảo mật tuyệt đối" đó lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp cậu sau này…

Trước câu hỏi của Cao Lan Diên, Sầm Úc ngẫm nghĩ một chốc.

Đằng nào thì đây là tình tiết bắt buộc phải xảy ra mà, ai mua cũng chả liên quan đến mình!

Thế nên, cậu chỉ đáp qua loa: "Chắc còn chưa chỉnh sửa xong."

Vả lại anh bạn kia vẫn chẳng hề liên lạc gì với cậu.

Nghe vậy, Cao Lan Diên có vẻ hơi thất vọng: "Lúc đó em đứng xem, thấy bộ ảnh ấy đẹp lắm luôn."

Ánh mắt hắn rơi xuống người Sầm Úc: "Nhìn là chỉ muốn giữ làm của riêng ngay."

Bạn Sầm Úc đương nhiên làm sao thuê nổi cả một studio lớn, nên khu chụp chỉ là một góc con con. Cao Lan Diên còn nhớ hôm ấy trời nắng đẹp, hắn ghé qua xem một lát, rồi bất ngờ bắt gặp Sầm Úc với hình xăm vắt ngang bụng.

Người nọ lười biếng nằm dài trên tấm ga trải giường trắng tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!