Chương 126: (Vô Đề)

⭒°. ݁✮

Sầm Úc vừa đặt chân vào phòng là thấy không khí có biến liền.

Chiêm Không Thanh đang lẳng lặng soạn đồ. Cậu ta chọn chiếc giường sát cửa, chừa lại cái bên trong cho Sầm Úc.

"…" Dù gì cũng là hội chị em của thụ chính sau này mà.

Sầm Úc đành tự nhủ.

Cái nết mình khốn nạn vầy, bị bạn thân người ta cho ăn silent treatment cũng đáng đời thôi.

Sầm Úc còn đang mặc nguyên bộ đồ diễn ban nãy, lớp nhũ mỏng thợ trang điểm dặm thêm để bắt sáng sân khấu vẫn lấm tấm trên da.

Lúc về, lười thay đồ nên cậu chỉ khoác vội cái áo ngoài. Giờ mặc cả buổi trời, da thịt bên trong đã bắt đầu thấy bí bách rồi.

Thế là Sầm Úc mở vali, lôi một cái hoodie chui đầu với chiếc quần lửng ra, định bụng tống khứ bộ đồ đang bám dính trên người đi.

Cậu lọ mọ cởi áo khoác ra trước. Nhưng tay vừa chạm vào bộ đồ diễn, Sầm Úc lập tức khựng lại ——

Để lên hình cho đẹp, phần lưng áo toàn dây nhợ lằng nhằng, lớp nọ chồng lên lớp kia. Hồi mặc vào cũng phải nhờ trợ lý giúp mới xong.

Giờ về đến phòng, tự mình vật lộn muốn cởi nó đi… Sầm Úc lại muộn màng nhận ra mình hoàn toàn bó tay với mớ bòng bong sau lưng.

Chậc, phiền vãi nhái.

Cậu thử vòng tay ra giật giật mấy cái, nhưng loay hoay mãi mà vẫn chẳng sờ thấy nút thắt đâu. Đã thế, người ta còn cuộn hết cả dây lại, dùng ghim băng cố định lên áo để tránh vướng vào mic.

Bảo mình tự gỡ cái mớ này… đúng là đánh đố nhau mà.

"…Làm phiền cậu." Sầm Úc đành quay sang Chiêm Không Thanh vẫn đang cặm cụi dọn đồ, cầu cứu: "Giúp tôi một tay."

Nghe vậy, Chiêm Không Thanh ngẩng đầu lên nhìn, hiểu ý ngay tắp lự.

Cậu ta lẳng lặng bước tới, ánh mắt dán vào tấm lưng của Sầm Úc.

Bộ đồ Sầm Úc đang mặc gần như chỉ là một màu đen tuyền. Mặt trước thì kín như bưng, không hở lấy một li da thịt.

Nhưng toàn bộ điểm nhấn đều phô bày ở sau lưng.

Một khe hở rộng chừng hai ngón tay xẻ dọc từ gáy xuống tận thắt eo cậu chàng…

Để rồi, mỗi khi Sầm Úc khẽ cựa mình, những đường nét cong cớn và rãnh lưng sâu hun hút lại thoáng lấp ló.

Và cũng cốt để bắt sáng, khoảng da thịt hớ hênh ấy đã được dặm một lớp nhũ óng ánh. Dưới ánh đèn phòng, chúng càng hút trọn sự chú ý hơn bao giờ hết.

Chiêm Không Thanh cứ nhìn trân trân vào lưng Sầm Úc, ánh mắt neo lại ngay mớ dây buộc đang siết quanh eo cậu.

Mấy dải lụa đan vào nhau chằng chịt, mặc lâu nên đã rối thành một nùi. Đã thế, một phần còn bị ghim băng cài chặt cứng vào mép áo.

Thảo nào Sầm Úc phải nhờ vả mình.

Nghĩ đoạn, Chiêm Không Thanh cúi xuống, tháo chiếc ghim băng ra trước, rồi mới tỉ mẩn lần gỡ mớ dây đan sau lưng cho Sầm Úc.

Người cậu ta vốn hơi lạnh, dây lại siết quá chặt. Thành ra lúc cởi dây, thể nào cũng có lúc tay vô tình sượt qua tấm lưng trần của Sầm Úc.

Sầm Úc khẽ rít lên một tiếng, chợt co rúm người lại.

"…" Chiêm Không Thanh liếc xuống ngón tay vừa chạm vào làn da người kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!