Chương 124: (Vô Đề)

⭒°. ݁✮

"Lê Yến Kiêu."

Xe vừa lên cao tốc, Chiêm Không Thanh bỗng dưng cất tiếng.

Lê Yến Kiêu tháo một bên tai nghe, ngoảnh lại hỏi: "Hử?"

Với ai, hắn cũng trưng cái bộ mặt uể oải đó ra. Thấy Chiêm Không Thanh có vẻ đăm chiêu, Lê Yến Kiêu bèn bảo: "Nói huỵch toẹt ra luôn đi."

"Tôi muốn đổi phòng với cậu." Chiêm Không Thanh cũng vào thẳng vấn đề.

Lê Yến Kiêu khẽ nhướng mày. Hắn còn chưa kịp ậm ừ gì, Hạ Từ ngồi ghế trên đã dội ngay một gáo nước lạnh: "Không được."

Mắt Hạ Từ vẫn dán chặt vào máy tính bảng. Dĩ nhiên, gã đã nghe không sót một chữ nào từ cuộc nói chuyện chẳng mấy nhỏ tiếng sau lưng.

"Tôi không cần biết lý do là gì. Dù là cãi cọ vặt vãnh, tính nết không hợp, hay đơn giản là các cậu ngứa mắt nhau…"

"Tôi đã nói rõ từ đầu. Phòng chia rồi, không có chuyện đổi chác."

"Sắp tới còn phải quay show nhóm. Mấy cậu muốn vạch áo cho người xem lưng lắm à?"

"Dẹp hết cái kiểu đòi hỏi này cho tôi."

Giọng Hạ Từ đanh lại: "Tôi không muốn nghe lần thứ hai." Chẳng buồn quay đầu, gã tiếp lời: "Cũng đừng giở mấy trò vặt vãnh sau lưng tôi."

Lê Yến Kiêu vân vê chiếc tai nghe chống ồn trong tay. Hắn liếc sang Chiêm Không Thanh, thấy mặt mày cậu ta đã nhăn nhó cả lại vì bị Hạ Từ sấy.

"Tiếc ghê." Lê Yến Kiêu bâng quơ buông một câu, chẳng rõ là tiếc hộ người ta, hay đang tiếc nuối cho chính mình.

"Vẫn phải nghe lời đại ca thôi."

"…Gọi tôi là "sếp" được rồi." Hạ Từ không chịu được, phải lên tiếng sửa lại.

"Tuân lệnh, đại ca." Lê Yến Kiêu đáp tỉnh bơ. Đoạn, hắn ngoảnh sang Sầm Úc bên cạnh… thì thấy cậu đang đeo tai nghe, mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.

Sầm Úc vốn có nước da trắng lạnh. Lúc không cười, gương mặt lại càng đượm nét mệt mỏi, nom bất cần đến lạ.

Từ góc quan sát của Lê Yến Kiêu, hắn chỉ miễn cưỡng thấy được một bên sườn mặt cậu chàng.

Đẹp thật.

Càng tỏ ra lạnh lùng, càng kiêu kỳ chả thèm coi ai ra gì, lại càng đẹp hơn gấp bội.

Hắn nghĩ thầm.

Rồi lại đeo tai nghe vào, tựa đầu lên vai Sầm Úc.

Lê Yến Kiêu lấy mấy ngón tay của Sầm Úc ra nghịch cho đỡ chán. Như thể tò mò, hắn bắt đầu lần dọc lên cánh tay cậu, nhẹ nhàng m*n tr*n hình xăm thiên thần trên đó.

Đầu ngón tay Lê Yến Kiêu có vài vết chai sần, chẳng biết do đâu mà ra. Đúng là không hề ăn nhập gì với cái vẻ ngoài ngậm thìa vàng của hắn cả.

Hắn cứ sờ mó làm Sầm Úc thấy nhồn nhột. Cậu vừa định rụt tay về, thì lại bị Lê Yến Kiêu giữ chặt.

"Cho dựa một tí đi mò." Lê Yến Kiêu bỗng dưng giở giọng mè nheo ra: "Tối qua mình chả chợp mắt được miếng nào hết, đêm chung kết căng thẳng quá."

Nói đoạn, hắn còn chỉ tay vào bọng mắt mình: "Cậu coi quầng thâm của mình nè…"

Sầm Úc cũng nheo mắt lại săm soi một hồi, nhưng thiệt tình là méo thấy cái quầng thâm nằm ở xó nào cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!