Tần Thâm từng nhắc nhở gã: "Lỗ Bác, anh phải hiểu rõ, cậu ấy hoàn toàn có thể trở thành đối thủ của anh."
Câu nói đó khiến sắc mặt Lỗ Bác căng thẳng. Hai chữ "đối thủ" đã khẳng định năng lực của Omega kia, đồng thời cũng khiến gã cảm thấy bị đả kích.
Tần Thâm cho rằng gã không mạnh hơn cậu ta?
Không thể nào—
"Điều đó thì tôi không cho là đúng. Cậu ta chỉ có chút sức lực, nhưng nếu nói về cận chiến..." Lỗ Bác tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm, khóe miệng nhếch cao, lớn tiếng nói: "Tôi tuyệt đối không thể thua một Omega!"
Tần Thâm nhìn gã một cái đầy nghiêm túc, rồi lại khẽ cười. Y không phủ nhận lời gã, chỉ đáp: "Khi anh khinh thường cậu ấy, thì đã thua rồi."
Lỗ Bác chưa từng nghi ngờ Tần Thâm, nhưng gã có kiêu ngạo của riêng mình. Kể từ khi chính thức gia nhập hạm đội Hải Hồng, gã đã theo Tần Thâm rèn luyện cận chiến suốt bảy năm.
Thua sao?
Gã không cho là mình sẽ thua. Bất cứ Alpha nào, cũng không dễ gì chịu thua!
Lỗ Bác tức tối nghĩ—chấp nhận đấu với Hoắc Thừa Tinh thật ra chẳng phải lựa chọn sáng suốt, nhưng lời của Tần Thâm đã ảnh hưởng đến gã. Một trận đối kháng này đủ để chứng minh, có lẽ Tần Thâm đã đánh giá quá cao Omega kia.
Đám Alpha ngoài sân cũng không nghĩ rằng huấn luyện viên của họ sẽ thua. Khác với các trận đấu một chọi một trước đây, lần này họ không hò hét cổ vũ, chỉ im lặng theo dõi. Đánh bại một Omega không phải điều vinh dự, huống hồ huấn luyện viên của họ là một Alpha máu lạnh nghiêm khắc, có lẽ sẽ khiến Omega kia chịu một trận thê thảm.
Lỗ Bác không phải quý ông, nên gã chẳng nói câu kiểu "tôi nhường cậu ba chiêu" gì cả. Khi ra tay, gã ra tay cực nhanh.
Khi nắm đấm của Lỗ Bác rạch ngang không trung, sắc bén như lưỡi dao có thể rạch nát mặt người.
Hoắc Thừa Tinh không phủ nhận đối phương có thân thủ lão luyện. Khác với những Alpha ngoài sân, Alpha từng giết người khi ra tay luôn tàn độc và chuẩn xác. Người mới thường do dự, nhưng những kẻ từng thực chiến lại có khả năng phán đoán kiên định.
Cú đấm của Lỗ Bác nhanh chóng áp sát Hoắc Thừa Tinh. Gã mở to mắt khóa chặt mục tiêu, mà Omega kia chỉ đứng yên, khiến người ta bất ngờ. Nghĩ tích cực thì có thể cậu ta đã hoảng sợ đến cứng đờ, không thể động đậy.
Không ai nhìn thấy gót chân phải của Hoắc Thừa Tinh hơi lùi ra sau, cùng với thân thể nghiêng nhẹ.
Anh không động đậy—lý do rất đơn giản: không cần phải động.
Khi Lỗ Bác ra đòn, cú đấm ấy trong mắt Hoắc Thừa Tinh chẳng khác gì một đoạn phim tua chậm. Cánh tay gã nâng lên, tư thế dồn lực, tất cả như từng khung hình dừng lại trước mắt anh.
Khả năng cảm tri cấp S giúp anh nhìn rõ cả lớp lông tơ trên cánh tay vung tới, và cả ý đồ tấn công của đối phương.
Cú đấm của Lỗ Bác rơi xuống—và hụt.
Gã có cảm giác khác thường, sự ngạc nhiên lộ rõ trong đáy mắt. Khi ngẩng đầu lên, thứ gã thấy là gương mặt đang cười như xem trò vui—đúng là khuôn mặt đắc ý mà gã vừa khóa chặt ban nãy, nhưng đến xương gò má còn chẳng chạm được.
Một cú đấm hụt không có nghĩa là tấn công dừng lại. Khuỷu tay gã thúc thẳng vào lồng ngực Hoắc Thừa Tinh, gót chân nhắm vào đầu gối anh.
"Anh nghĩ rằng ngoài Tần Thâm ra, không ai có thể đè bẹp anh sao?"
Bên tai Lỗ Bác vang lên giọng nói, gã lập tức trừng mắt.
Hoắc Thừa Tinh vậy mà còn dư thời gian để nói chuyện.
Chỉ có làn gió lướt qua làm tóc gã bay rối, trong chớp mắt, cơ thể Hoắc Thừa Tinh đã lướt qua vai gã.
Lỗ Bác chỉ bắt được một tàn ảnh—như một con bướm vàng đang nhẹ nhàng lướt qua khe hở giữa năm ngón tay gã, làm nhòe cả tầm nhìn.
Anh nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Lỗ Bác lập tức tung cú đấm như búa bổ nhắm vào lưng anh, nhưng lại bị một bàn tay ấm nóng giữ chặt.
Nắm đấm của gã bị bắt gọn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!