Aesop rơi xuống con phố lạnh lẽo của nhân gian, không phải với dáng vẻ thiên sứ giáng lâm, mà giống như một khúc gỗ khô bị bão giật gãy, nặng nề rơi thẳng vào bùn lầy buổi sớm sau lễ Giáng Sinh, giữa đống tuyết bẩn chưa tan.
Cú va chạm dữ dội khiến phiến đá lát đường vỡ vụn, nước bẩn bắn tung tóe, thấm đẫm thân thể y. Mọi cảm giác như bị bóc tách hoàn toàn, chỉ còn lại khoảng trống khổng lồ bị khoét toạc nơi sâu thẳm linh hồn, để mặc cơn gió lạnh thấu xương gào thét tràn vào.
Những bông tuyết trắng lẫn với vụn lông vũ cháy đen vẫn đang lặng lẽ rơi xuống, vương trên mái tóc vàng rối bời của y, đậu lên gò má lấm lem bùn đất của y, như một tang lễ băng giá đầy giễu cợt dành cho Theodore.
Y ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu bầu trời mờ xám, nơi ấy chẳng còn gì nữa, chỉ còn lại sự tĩnh lặng chết chóc sau khi thánh hỏa thiêu rụi mọi thứ, tiếng kèn than vãn của thiên sứ dường như vẫn còn vọng lại từ sâu trong linh hồn.
"Theodore..."
Giọng nói khàn khàn tràn ra từ đôi môi khô nứt của y, yếu ớt tựa hơi thở hấp hối.
Aesop đã trở về địa ngục.
Bóng hình y như một ngôi sao băng đã cháy rụi hoàn toàn.
Linh hồn bị Thiên Khải thanh tẩy lẽ ra sẽ tiêu tán vào hư vô, nhưng nếu có một phần vạn khả năng, nó sẽ rơi vào địa ngục, đó là điều y kỳ vọng.
"Theodore——!"
Tiếng gọi khàn đặc vỡ vụn trong cơn gió chết chóc nơi địa ngục. Aesop đi đến luyện ngục, y băng qua toàn bộ biển lửa của địa ngục nhưng không thấy bóng dáng Theodore đâu. Y lại nhìn quanh những đại điện trống rỗng rợn người, hành lang, vườn thượng uyển bằng ánh mắt như đèn pha dò quét.
Hào quang thần thánh trên người y vì đau thương và điên cuồng của chủ nhân mà trở nên bất ổn, từng sợi từng luồng không thể kiểm soát được thoát ra, ăn mòn tường và mặt đất của địa ngục được cấu thành bởi ma lực hỗn độn, phát ra tiếng xèo xèo, để lại những vệt cháy xám đen.
Y dường như nhìn thấy Theodore.
Theodore lười biếng tựa mình trong bóng tối của đại sảnh ngai vàng.
Theodore đùa giỡn cùng bướm trong vườn hoa.
Theodore vùi sâu vào sofa, ôm một cuốn sách dày cộp.
Aesop không tìm thấy Theodore.
Chỉ là những tàn dư năng lượng, là dấu vết của sự tồn tại đã từng có của Theodore, là tiếng vang từ ký ức khắc sâu nơi vùng đất này dành cho anh, như những bóng ma, nhắc nhở Aesop về những gì y đã mất, nhưng lại keo kiệt không ban cho y dù chỉ một chút an ủi thật sự.
"Dừng lại! Aesop! Xin ngài hãy dừng lại!"
Một giọng nữ mang theo lo lắng và đau lòng vang lên. Lilith lao ra từ phía sau cây cột hành lang đang bị ánh sáng thần thánh thiêu đốt phát ra tiếng xèo xèo, nàng nhìn người tổng đại thiên sứ từng tối cao vô thượng, giờ đây lại như hóa điên trước mắt mình.
"Đừng phá hủy những gì cậu ấy để lại nơi đây. Nếu ngài thật sự quan tâm đến cậu ấy, xin hãy rời khỏi chốn này."
Aesop phớt lờ lời kêu gọi của Lilith, ánh mắt y dán chặt vào chiếc bàn tròn nhỏ trong phòng ngủ, nơi đó đặt một cuốn sách đang mở.
Trên bìa sách, là dòng chữ bằng ngôn ngữ loài người được mạ vàng – Cộng hòa.
(nguyên tác: The Republic, tức Lý tưởng quốc – tác phẩm triết học của Plato, bàn về công lý và hình mẫu nhà nước lý tưởng).
Ngón tay Aesop run rẩy mở trang sách.
Giữa những trang giấy vẫn còn lưu lại một chút mùi hương rất nhạt, thuộc về Theodore.
Y lật đúng đến trang cuối cùng mà chủ nhân của cuốn sách đã đọc, trang giấy hơi có nếp gấp, dường như đã được lật đi lật lại nhiều lần.
"Ít nhất... ít nhất khoảnh khắc cuối cùng, ngài đã không đứng đối diện để làm tổn thương cậu ấy." Giọng Lilith nghẹn ngào. "Dù sao thì, cậu ấy cũng đâu có làm gì sai..."
"Ừ." Giọng Aesop vô cùng bình tĩnh, y khép lại cuốn sách ấy, nhẹ nhàng đặt lại về chỗ cũ. Sau đó, y chậm rãi xoay người lại, đôi mắt vàng kim không còn là hư vô chết chóc, mà đang bùng cháy cơn thịnh nộ băng giá, thuần khiết đến mức đủ thiêu rụi tất cả.
"Theodore không sai." Ánh nhìn của Aesop xuyên thấu Lilith, tựa như xuyên qua cả vòm trời địa ngục, đâm thẳng về phía đấng tối cao: "Kẻ sai là——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!