Chương 75: (Vô Đề)

Aesop đứng trong bóng tối lạnh lẽo ngoài cánh cửa, y như một hòn đá ném xuống vực sâu, chỉ khẽ gợn lên hồi âm mơ hồ trong tĩnh lặng rồi lập tức chìm vào bóng đêm vô tận.

Cuối cùng y liếc nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia, sau cánh cửa ấy, là bóng lưng mơ hồ của Theodore được ánh lửa ấm áp trong lò sưởi chiếu lên.

Y hít sâu một hơi, thứ không khí lẫn lộn giữa bụi tro địa ngục và hơi tuyết từ phương xa, như thể muốn khắc ghi hương vị cuối cùng mang theo dấu vết của Theodore vào tận linh hồn mình.

Đã đến lúc gánh vác trách nhiệm của y rồi.

Đôi cánh sáu chiếc to lớn, tuôn chảy thánh quang thuần khiết như bạch kim, ầm ầm mở ra sau lưng y, thần lực hùng hậu trong khoảnh khắc đã quét sạch bóng tối nơi hành lang.

Y không hề do dự, cơ thể hóa thành một tia sáng rực rỡ xé toang không gian, phóng thẳng lên trời!

Mái vòm nặng nề của tòa lâu đài như tờ giấy mỏng bị xuyên thủng, y lập tức xông vào tầng mây hỗn độn đang cuộn trào phía trên địa ngục, lao thẳng lên cao hơn, xa hơn, hướng đến nơi hình thành từ ý chí của Thánh Vực, tỏa ra ánh sáng rực rỡ mang theo hơi thở hủy diệt.

Hạn cuối của Thần dụ chính là ngày tặng quà sau lễ Giáng sinh.

Phía dưới y, hình bóng vặn vẹo của địa ngục nhanh chóng thu nhỏ và nhòa đi, tầm nhìn bỗng trở nên khoáng đạt, trước mắt y là nhân gian đắm mình trong ánh tàn Giáng sinh và ánh đèn đô thị đan xen.

Thành phố vĩ đại như một con quái thú bằng thép và ánh sáng đang phủ phục trên mặt đất.

Những tòa nhà chọc trời san sát, mặt kính phản chiếu ánh bình minh đầu tiên, tuôn trào sắc vàng chói lọi như dung kim. Trên những con phố dày đặc như mạng nhện không có lấy một bóng người, nhưng dưới ánh đèn Giáng sinh chưa tắt hẳn, vẫn lấp lánh nhịp sống căng tràn.

Những ngọn tháp giáo đường cổ xưa xuyên thủng đường chân trời, cùng với những đường nét kiến trúc mới mẻ tạo nên một sự hòa hợp kỳ dị. Con sông uốn lượn chảy qua thành phố, gợn sóng lấp lánh, phản chiếu bầu trời đang đổi màu và ánh đèn rực rỡ.

Trong đôi mắt màu vàng kim của Aesop phản chiếu lấy nhân gian ấy, một tia tán thưởng thuần túy chưa từng có thoáng qua đáy lòng y.

Rực rỡ đến vậy, ồn ào đến vậy, đầy khiếm khuyết nhưng lại mạnh mẽ sinh trưởng đến vậy.

Màu sắc như thế, sức sống như thế, quả thật xứng đáng với sự yêu thích của Theodore.

Y từng chán ghét sự ngắn ngủi và hỗn loạn của loài người, nhưng lúc này đây lại rõ ràng cảm nhận được, ngắn ngủi và hỗn loạn chính là hình thái đặc biệt chỉ con người mới có.

Thanh kiếm treo trên đỉnh đầu đã hạ xuống.

Cánh cổng Thiên đường mở ra sâu trong quầng sáng ấy, vô số thiên sứ thấp thoáng trong đó, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng, tuân theo Thần dụ chí cao vô thượng, trầm lặng, sát khí nặng nề.

Tiếng kèn vang như thể có thể xé nát linh hồn, không báo trước mà vang lên từ trung tâm của quầng sáng ấy, đó không còn là tiếng chuông Giáng sinh báo hiệu hy vọng nữa, mà là khúc dạo đầu cuối cùng cho sự giáng lâm của hủy diệt.

"Wuuu——Wom——!"

Tiếng kèn chấn động từng hạt bụi trong trời đất, quầng sáng điên cuồng cuộn trào, ép chặt, ngưng tụ, năng lượng khủng khiếp đang cuồng loạn tụ lại trong đó, một điểm ánh sáng trắng chói đến mức không thể hình dung bùng lên ở trung tâm.

Luồng sáng ấy nhanh chóng khuếch tán, như vụ nổ kỳ điểm lúc khai sinh vũ trụ, bầu trời bị xé rách, tầng mây bốc hơi, cả vòm trời dường như hóa thành một khối lưu ly khổng lồ sắp bị thiêu chảy, không khí than khóc, không gian vặn vẹo, một luồng uy áp hủy diệt đủ để vạn vật phủ phục, linh hồn đóng băng, như sóng thần hữu hình, chuẩn bị ầm ầm đổ xuống.

Khi Thiên Khải giáng xuống, mặt đất sẽ sinh ra Tứ Kỵ Sĩ, ôn dịch sẽ gieo rắc hạt giống thối rữa, chiến tranh sẽ nhóm lên ngọn lửa vĩnh viễn không tắt, đói kém sẽ hút cạn sữa mẹ của đại địa, tử thần sẽ vung lưỡi hái gặt lấy hết thảy sinh linh!

Đó là phán xét cuối cùng của Thần dành cho loài người, cũng là dành cho Theodore.

Thánh kiếm vẫn ở trong tay Theodore, nhưng Aesop đã bố trí pháp trận trong chiếc nhẫn, bên trong chứa một giọt máu thiên sứ, có thể che giấu khí tức trên người Theodore.

Nếu Thiên Khải không giáng xuống nhân gian, thì tất sẽ giáng xuống đầu Đại thiên sứ, nó không thể tìm thấy Theodore, nhưng lại có thể tìm được Aesop.

Trong mắt Aesop không có một tia do dự, chỉ còn lại sự bình thản và quyết tuyệt như lễ tế.

Y lơ lửng giữa không trung thành phố, trực diện với nguồn gốc hủy diệt sắp phun trào kia.

Sau lưng y, sáu chiếc cánh sáng mở rộng đến cực hạn, mỗi chiếc lông vũ đều đang bùng cháy thánh quang thuần túy nhất, như sáu tấm khiên khổng lồ đúc từ tinh tú, định liều chết cùng thiên kiếp.

Y hơi ngẩng đầu lên, khóe môi lạnh lẽo, chậm rãi cong thành một nụ cười rõ ràng và bình tĩnh, đó là nụ cười đầu tiên, cũng là cuối cùng mà Tổng Đại thiên sứ Aesop nở ra, sau hàng tỷ năm tuân thủ và giằng co, khi đối mặt với hủy diệt cuối cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!