Chương 74: (Vô Đề)

Theodore tận hưởng buổi sáng.

Cửa sổ trong phòng ngủ của anh đã được xử lý đặc biệt, có thể lọc bớt sự u ám vĩnh hằng nơi bầu trời địa ngục, chỉ để lại những tia sáng tương đối dịu nhẹ.

Khi tia sáng đầu tiên không quá chói lóa xuyên qua khung cửa, in bóng dài và rõ nét lên mặt sàn, luôn mang đến cho anh một cảm giác tĩnh lặng kỳ lạ, như thể bắt được một khoảnh khắc chuyển động giữa sự huyên náo vĩnh hằng.

Lúc này, anh đang nheo mắt, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi ánh sáng xám bạc quen thuộc ấy bò lên song cửa.

Thế nhưng, tia sáng xám bạc mà anh mong đợi lại không đến như thường lệ.

Một luồng ánh sáng còn chói lóa, còn thuần khiết hơn cả bình minh mang theo khí tức thần thánh tối cao bất ngờ giáng xuống, không hề báo trước. Nó như một thanh thánh kiếm rực cháy, trong khoảnh khắc chém rách bóng tối trong tẩm điện, bao phủ tất cả trong một thứ hào quang bạch kim gần như chói mắt. Ánh sáng ấy mãnh liệt đến mức, quen thuộc đến mức khiến Theodore theo phản xạ đưa tay lên che chắn.

Nguồn sáng hội tụ nơi khung cửa.

Sáu cánh khổng lồ từ từ thu lại, bóng dáng Aesop hiện ra từ trong luồng sáng, như một vị thần giáng trần. Đôi mắt vàng kim của y dưới ánh sáng càng trở nên sâu thẳm, không còn vẻ chết lặng như khi sa vào bùn lầy, mà là sự điềm tĩnh đã khôi phục từ quá khứ, chỉ là dưới vẻ điềm tĩnh ấy, như đã lắng đọng thêm điều gì đó không thể diễn tả bằng lời.

Theodore buông tay xuống, thích nghi với luồng sáng bất ngờ.

Anh nhìn vị đại thiên sứ thuở trước, lúc này ánh sáng thần thánh quanh y vẫn chưa tan hết, trên khuôn mặt không có lấy một tia kinh ngạc. Anh uể oải thở ra một hơi.

"Xem ra, anh đã khôi phục rồi." Ánh mắt anh lướt qua thứ ánh sáng chưa hoàn toàn tiêu tán kia, giọng điệu bình thản.

"Đã khôi phục từ trước đó khá lâu rồi." Aesop thẳng thắn, giọng y trầm ổn, ánh sáng quanh đôi cánh hoàn toàn thu lại, chỉ còn lại một thân hình mặc trang phục đơn giản bước vào phòng.

"Ồ?" Đáy mắt Theodore thoáng hiện lên vẻ hứng thú, anh nghiêng đầu nhẹ, "Vậy tức là... kế hoạch ẩn mình của anh sắp tuyên bố kết thúc rồi sao?"

Aesop tiến lên vài bước, rút ngắn khoảng cách với Theodore.

"Không phải để tranh đấu, Theodore." Aesop dừng lại một chút, như đang cân nhắc từ ngữ, cuối cùng mang theo một chút ý xin phép hiếm thấy, "Chỉ là... mong em có thể tạm thời tha thứ cho tôi một thời gian."

"Tha thứ?"

"Chẳng phải... sắp đến Giáng Sinh rồi sao?" Ánh mắt Aesop hướng ra ngoài cửa sổ, dưới bầu trời xám xịt, tuyết đã bắt đầu rơi.

Theodore bật cười. Anh trầm mặc một lúc, cuối cùng không nói gì.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng sớm thực sự, xám bạc, cuối cùng cũng khó khăn bò l*n đ*nh tháp thấp nhất của tòa lâu đài.

Anh không phản bác, không đuổi y đi, cũng không truy hỏi lý do Aesop ở lại địa ngục, như một sự chấp thuận không lời.

Aesop vẫn lặng lẽ dõi theo anh.

Theodore chống đầu bằng một tay, khi ánh sáng rọi lên cơ thể, những đường nét sâu hút và quyến rũ của anh hiện lên dưới ánh sáng yếu ớt. Nụ cười trên gương mặt anh lười biếng mà khó lường giống như một chiếc chìa khóa, trong khoảnh khắc mở ra chiếc hộp ký ức bị phong kín trong lòng Aesop.

Dưới tầng mây trắng xốp, một thân ảnh nhỏ bé lấp lánh ánh sáng đang len lén trốn ở đó. Trong lòng cậu ôm chặt một chiếc tù và lớn hơn cả thân mình, phát ra ánh sáng vàng nhạt dịu dàng, đó là thánh vật thiên sứ Gabriel dùng để tuyên cáo thần dụ.

Đôi mắt vàng kim của cậu bé Theodore ngập tràn hưng phấn thuần khiết và vẻ tinh nghịch khi làm được trò quậy phá. Những ngón tay nhỏ xíu tò mò chạm vào hoa văn phức tạp trên tù và.

Khi ấy, Aesop đã tìm được cậu. Không có giận dữ sấm sét, không có quát mắng nghiêm khắc. Y chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài tầng mây, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ấy chìm đắm trong niềm vui của bảo vật.

Y đã cho cậu chút thời gian, cho phép sự vượt giới ngắn ngủi và hạnh phúc đó.

Cuối cùng, chiếc tù và được trả lại nguyên vẹn, còn cậu bé Theodore thì hài lòng thỏa mãn, trên mặt là nụ cười tinh nghịch và rạng rỡ, giống hệt nụ cười nơi khóe môi người đàn ông bên cửa sổ hiện tại, xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng, trùng điệp hiện về trong lòng Aesop.

Một tia ấm áp rất mờ nhạt, len lỏi nảy nở trong tầng sâu lạnh giá của thần tính nơi y.

Sau lưng y, sáu cánh ánh sáng tượng trưng cho quyền năng và sức mạnh tối cao lại một lần nữa hiện lên, nhưng lần này, không phải để chiến đấu hay uy h**p, mà là ánh sáng bạch kim chảy trôi dịu dàng, rồi tan ra như làn sương mỏng trong ánh ban mai.

Aesop đứng đó lặng lẽ, thu hết thảy mọi uy nghi và dị tượng thuộc về thiên sứ, trông chẳng khác nào một thiếu niên loài người có thân hình cao gầy và khí chất lạnh lùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!