Chương 73: (Vô Đề)

Trong đôi mắt đen của Theodore, phản chiếu lại vẻ thảm hại chưa từng có của Aesop.

"Người chiến thắng trong trò chơi này là tôi." Giọng anh phá tan sự tĩnh lặng cuối cùng, "Giờ thì tôi nên xử lý anh thế nào cho ổn đây?"

Anh hơi nghiêng người, cúi nhìn Aesop đang ngã trong bùn lầy, "Nếu tôi muốn, giờ tôi có thể dễ dàng bóp nát linh hồn vĩnh hằng của tổng đại thiên sứ như dập tắt một làn khói."

Thế nhưng, Theodore không có ý định làm vậy. Giữa họ không phải là một trận chiến đơn thuần để phân thắng bại sinh tử. Hơi thở của hủy diệt lập tức tan biến. Trên mặt anh thậm chí còn hiện lên một vẻ thấu hiểu, là thứ bao dung cao ngạo kiểu ma quỷ, từ trên cao ban phát: "Anh không thể quay lại Thánh Vực, mà chuyện anh mất hết năng lực nếu truyền ra ngoài, e rằng sẽ châm ngòi cho một cuộc Thánh Chiến.

Chuyện đó không hay đâu."

"Dù sao thì tôi cũng là một con quỷ, nhưng dẫu gì... cũng là do chính tay anh nuôi lớn, tiêu tốn không ít thời gian 'thần thánh' đấy." Anh chậm rãi nói, "Diệt tận gốc mấy chuyện nhàm chán như vậy, hiện tại tôi không có hứng thú làm."

Aesop chống tay lên mặt đất lạnh lẽo trơn trượt, khó nhọc cố gắng đứng dậy, bùn nước theo động tác của y trượt xuống từng dòng.

Y từ bỏ kháng cự vô ích, ánh mắt màu vàng kim ngẩng lên, nhìn thẳng vào Theodore đang đứng trên tường, giọng khàn đặc mà bình tĩnh: "Cậu muốn làm gì?"

Khóe môi Theodore cong lên một độ cong vừa ý, như thể rất thưởng thức sự thức thời của y.

Anh ung dung nhảy từ trên tường xuống, đôi ủng đáp xuống nền bùn lầy, bắn lên vài giọt nước dơ, nhưng kỳ lạ thay, lại không làm bẩn anh chút nào.

Anh bước từng bước đến gần Aesop, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Rất đơn giản."

Theodore nâng tay, khẽ chụp vào khoảng không, một vật thể liền xuất hiện trong lòng bàn tay anh.

Không phải là xiềng xích nặng nề, mà là một chiếc vòng cổ. Chất liệu kỳ lạ, không phải kim loại, cũng không phải da, như thể là sự kết hợp giữa bóng tối đông đặc và nham thạch, trên bề mặt chảy tràn những đường vân đỏ sẫm nhỏ như mạch máu.

Nó tỏa ra một luồng khí tức kìm hãm mãnh liệt nhưng nội liễm, lại mang theo một vẻ đẹp vặn vẹo kỳ dị.

"Những người làm việc dưới trướng tôi..." Theodore cân nhắc chiếc vòng trong tay, giọng điệu thản nhiên như đang giới thiệu một món trang sức mới, "Trên cổ đều phải đeo cái này. Mà anh bây giờ, vừa hay... coi như là nửa người rồi."

Anh ném chiếc vòng về phía Aesop, y theo phản xạ đưa tay đón lấy.

Vòng cổ vừa chạm tay liền truyền đến cảm giác lạnh băng, đường vân đỏ trên đó tựa như có sinh mệnh, khẽ đập một nhịp trong lòng bàn tay y.

"Nói theo cách của loài người." Theodore bổ sung, ánh mắt màu lam băng lóe lên tia ác ý, "Đây là biểu tượng của thân phận, là vinh quang tối thượng... do chính tay tôi ban tặng."

Anh không nhìn phản ứng của Aesop nữa, xoay người, ánh sáng đỏ rực như xoáy nước cuộn lên dưới chân anh, tạo thành một cánh cổng dịch chuyển dẫn đến nơi sâu thẳm vô định.

"Đeo nó vào," Giọng của Theodore vang lên từ trong cổng, mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự, "Như vậy anh mới có thể... bước vào thế giới của tôi."

Khi bước qua cánh cổng truyền tống ấy, điều hiện ra không phải là địa ngục ngập tràn lưu huỳnh hay pháp trường thịt máu như tưởng tượng.

Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử vàng kim của Aesop khẽ co rút.

Đó là một cung điện khổng lồ không thể hình dung. Phong cách kiến trúc quái dị kết hợp giữa mái nhọn kiểu Gothic, phù điêu phức tạp kiểu Baroque, và những đường nét uyển chuyển mang màu sắc vị lai. Mái vòm khổng lồ không phải vật chất cứng, mà là chất lỏng chảy cuồn cuộn, tựa như nước biển bị đổ ngược lên trần.

Không khí tràn ngập một loại mùi hương kỳ lạ — mùi nồng đượm của xì gà hảo hạng, hương thơm của rượu vang ủ lâu năm, mùi kim loại lạnh lẽo, cùng một tia lưu huỳnh mơ hồ như bị cố tình che giấu.

Chính giữa đại sảnh, một buổi tiệc chúc mừng hoành tráng đang diễn ra sôi nổi.

Chùm đèn pha lê khúc xạ ánh sáng mờ ảo, chiếu xuống những bóng người ăn mặc đa dạng nhưng đều toát lên sự ngông cuồng và khí thế.

Dàn nhạc giao hưởng đứng trên một bệ nổi lơ lửng, trình diễn những khúc nhạc cổ điển hùng tráng, không phải tiếng gào thét của địa ngục, mà là những bản giao hưởng đầy kỹ xảo và khí thế.

Những sinh vật phục vụ mặc trang phục quản gia chỉn chu, có kẻ mọc sừng, mọc đuôi, có kẻ sau lưng là đôi cánh đen rách nát, cũng có vài người trông chẳng khác gì nhân loại, đi lại giữa hội trường, bưng những chiếc ly pha lê đựng chất lỏng đỏ sẫm hoặc tím thẫm.

Khi bóng dáng của Theodore xuất hiện trên bục cao nhất trong đại sảnh, tiếng nhạc náo nhiệt như bị ai đó bấm nút tắt, đột ngột ngừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!