"Cậu nghe không rõ hả" Lỗ Bác cáu kỉnh vuốt mái tóc: "Nơi này vốn dĩ không phải là chỗ cho một Omega như cậu nên đến!"
"Tuy trông cậu không gầy, nhưng không có sức mạnh cốt lõi thì cũng chẳng là gì cả! Đám Omega các cậu ấy à, đọc vài ba cái tiểu thuyết viển vông liền tưởng chiến hạm là chốn vui chơi chắc! Cậu không làm gì khác được hả? Tưới hoa, sửa sân trong khu dân cư, hoặc là... đan ít áo len cho con cái tương lai, tiền mà sếp cho cậu cũng đã đủ tiêu xài rồi, mua ít đồ đẹp đẽ như mấy Omega khác không được à?"
"Không được." Hoắc Thừa Tinh đáp.
Lỗ Bác cảm thấy cổ họng mình khô khốc vì nói mãi, nhưng từng lời nói ra chẳng lọt được vào tai Hoắc Thừa Tinh.
"Đối kháng một chọi một."
"Khi nào bắt đầu?"
Giọng nói của Hoắc Thừa Tinh bình thản, trong mắt Lỗ Bác lại là một sự bình tĩnh kỳ lạ.
Lỗ Bác cũng không ngờ anh lại cứng đầu đến thế, đúng là loại không thấy quan tài không đổ lệ.
"Được, cậu đã muốn thế, tôi cho cậu toại nguyện!"
Gã quay đầu quát lớn: "Giang An Thuận, ra khỏi hàng!"
"Có mặt!" Trong đám học viên, một Alpha tóc nâu cao giọng đáp lại, lau mồ hôi trên trán rồi nhanh chóng chạy đến trước mặt hai người.
"Huấn luyện viên, chỉ thị là gì ạ?"
Lỗ Bác chỉ vào Hoắc Thừa Tinh: "Cậu đấu với cậu ta!"
Giang An Thuận ngơ ngác, cậu ta liếc nhìn Hoắc Thừa Tinh một cái, cổ họng căng thẳng nuốt nước bọt, đến cả tay khi đứng nghiêm cũng không chạm thẳng được vào đường may quần.
Nhìn chằm chằm một Omega là không lễ phép, Giang An Thuận lập tức quay đầu nhìn về phía huấn luyện viên, lớn tiếng nói: "Huấn luyện viên, tôi không thể đấu với một Omega, vậy thì không ra dáng một Alpha!"
"Không gọi cậu lên để đấu đối kháng." Lỗ Bác nói, hừ một tiếng, trong lòng tuy muốn dập tắt sự sắc sảo của Omega này, nhưng dù gan lớn cũng không dám để một Omega đấu tay đôi với Alpha, nhỡ đâu bị thương hay xảy ra vấn đề tâm lý gì, sếp không tha cho gã, Hội Bảo vệ Omega cũng sẽ đến gõ cửa.
Giang An Thuận thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi cần làm gì ạ?"
Lỗ Bác quay người, đẩy ra một chiếc bàn đã bám đầy bụi ở góc phòng, trải lên đó một tấm vải, rồi chỉ vào cánh tay của Giang An Thuận: "So sức mạnh!"
"Vật tay?" Hoắc Thừa Tinh nhìn gã lại kéo thêm hai cái ghế, kết quả đã quá rõ—chính là vật tay. Nhưng trò trẻ con thế này, anh chỉ chơi khi chưa phân hóa.
"Sao? Cậu sợ à?"
Lỗ Bác nói: "Sợ thì có thể nhận thua."
Hoắc Thừa Tinh khẽ cười thành tiếng.
"Vậy thì ngồi xuống thi đi!"
Lỗ Bác thúc giục.
Hoắc Thừa Tinh ngồi xuống trước, anh đưa một tay ra, nói với người đối diện: "Mời."
Hệ thống hóa thành hoạt náo viên bên tai anh: [Cố lên nhé, dù anh chẳng cần.]
Giang An Thuận do dự một lát, dù sao người trước mặt cũng là một Omega, cậu ta không ngờ lại gặp được chuyện tốt thế này rơi xuống đầu mình.
Một hương thơm thanh mát nhè nhẹ từ phía đối diện lan sang, trong không gian đầy Alpha chen chúc, không còn mùi mồ hôi hay mùi hôi chân, dù khắp người nóng bức, tóc nhỏ mồ hôi, tâm trạng cũng bỗng trở nên dễ chịu hơn.
Giang An Thuận sờ cổ, xác nhận cúc cổ áo cao đã cài chặt, rồi lau bàn tay đẫm mồ hôi vào ống quần, lúc ấy mới vươn tay nắm lấy tay của Omega, đây là lần đầu tiên cậu ta tiếp xúc gần như vậy với một Omega, và quả thật có chút khác biệt với tưởng tượng.
Tay của Omega rõ ràng không mềm mại trắng trẻo như miêu tả trong sách, mềm như bánh bao hấp, mà bàn tay người trước mặt này lại rõ xương, thậm chí cứng như năm đoạn ống thép.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!