Thẩm Trì Phi muốn đưa đạo cụ cho Cát Thương, giúp y một tay.
Nhưng Cát Thương từ chối, y mỉm cười vui vẻ, chỉ thản nhiên nói: "Đạo cụ em đổi là bánh mì đúng không?"
"Mười điểm một cái, em đổi năm cái."
"Bị anh nói trúng rồi." Thẩm Trì Phi thừa nhận.
"Giữ lại đi, biết đâu sau này em sẽ cần dùng đến, hoặc... cho bọn họ." Cát Thương liếc qua ba người Đường Cát Cát: "Nếu em lấy cái này ra, họ nhất định sẽ coi em là thần thánh giáng thế."
Cho người khác, thế chẳng phải là chia ra ba cái liền sao! Làm vậy thì Thẩm Trì Phi đúng là có chút tiếc rẻ, nhưng thấy Cát Thương từ chối mình, anh lại cảm thấy rất vui.
Cát Thương vốn không phải loại người hy sinh bản thân để thành toàn người khác, chắc là y đã có tính toán trong lòng rồi.
Thẩm Trì Phi quay đi, không nhìn khuôn mặt đang cười khiến người ta chướng mắt của Cát Thương nữa, hừ nhẹ một tiếng không rõ ý nghĩa trong mũi, xem như vẽ một dấu chấm hết cho màn "viện trợ" quái gở này.
Không khí lại rơi vào im lặng, chỉ còn dòng chảy ngầm vô hình giữa hai người cuộn trào âm thầm, phức tạp hơn cả mùi nước khử trùng trong phòng bệnh.
Đến giờ, Thẩm Trì Phi và Cát Thương lại đúng hẹn ra ban công, cùng nhau lau mép gạch men lạnh lẽo của bồn hoa. Quá trình diễn ra một cách bình lặng đến bất ngờ, không có làm khó, cũng chẳng có biến cố, chỉ có mùi nồng nặc của nước khử trùng và đất ẩm lẩn quẩn nơi chóp mũi.
Thẩm Trì Phi đang cúi người lau chùi thì khóe mắt bỗng bắt được một bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện ở cuối hành lang.
Cực kỳ gầy gò, như một cành khô yếu ớt chỉ cần gió thổi qua cũng gãy, mặc trên người bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh giống hệt họ.
Bóng dáng ấy biến mất quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu có phải ảo giác hay không.
Thẩm Trì Phi lập tức đứng thẳng dậy, hơi nhíu mày, theo phản xạ nhìn sang bên cạnh Cát Thương.
Ánh mắt của Cát Thương cũng hướng về cùng một phía, rõ ràng là y cũng nhìn thấy. Tay cầm giẻ lau khựng giữa không trung, vẻ thờ ơ trên gương mặt lập tức tan biến, thay vào đó là sự ngưng đọng hiếm thấy.
Ánh mắt y dõi theo hướng bóng người kia biến mất, thần sắc phức tạp khó đoán, như đang rơi vào một mảnh ký ức xa xôi nào đó phủ đầy bụi bặm. Môi y mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng, đường viền quai hàm hơi căng cứng.
Thẩm Trì Phi nhìn mà thấy lạ — phản ứng này của Cát Thương, chắc chắn y đã nhận ra điều gì đó.
Anh chờ Cát Thương mở lời, nhưng y chỉ lặng lẽ thu lại ánh nhìn, cúi đầu xuống, bắt đầu lau gạch càng mạnh hơn, như thể muốn chà sạch luôn cả bóng dáng kia cùng khoảnh khắc vừa rồi.
Cát Thương dường như đang giận dữ.
Mỗi lần y im lặng, Thẩm Trì Phi đều cảm thấy có điềm chẳng lành.
Cho đến khi nhiệm vụ kết thúc, Cát Thương vẫn không nói một lời nào về cái bóng đó.
Khi họ đang chuẩn bị khu vực ban công, y tá lại xuất hiện trước mặt họ.
Trên mặt cô ta là nụ cười rập khuôn như đúc, giọng nói trơ trọi không mang theo cảm xúc: "Làm việc rất tốt."
"Ngày mai..."
Cô ta ngừng một chút, rồi nói, "Nghe nói trong đất của bồn hoa có chôn kho báu, các cậu phải tìm ra trước khi người khác phát hiện."
Không đào ra, có vẻ sẽ có hậu quả xấu?
"Kho báu à?"
"Chắc tám, chín phần là manh mối vượt ải." Cát Thương nói: "Muốn chiến thắng thì phải dựa vào manh mối để thắp sáng tim đèn ẩn giấu trong mỗi phó bản."
Nhưng theo sổ phân ca trực đó, nhiệm vụ của người chơi mỗi ngày đều thay đổi theo khu vực.
Ngày mai, điểm đến của họ là nhà xác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!