Tốc độ thời gian trong phó bản luôn kỳ dị.
Thông thường, thời gian người chơi trải nghiệm một phó bản sẽ không vượt quá một tuần, mà trong môi trường sinh tồn kinh hoàng, từng giây trôi qua đều bị kéo dài như lưỡi dao, cứa đi cứa lại trên dây thần kinh.
Sáng ngày thứ tư, tất cả mọi người đồng loạt bừng tỉnh.
Hàng mi của Thẩm Trì Phi khẽ run, trong tầm mắt còn mơ hồ, cánh cửa sắt của phòng bệnh đang lặng lẽ trượt mở.
Không có âm thanh điện tử báo hiệu, không có y tá với gương mặt tái nhợt, chỉ có một tờ biểu mẫu đỏ như máu dán trên cửa như một lớp da bị lột xuống, tỏa ra mùi mực dầu dính nhớp.
《Thông báo thanh toán viện phí》
Do không thanh toán chi phí điều trị, bắt đầu từ hôm nay, bệnh nhân buộc phải tham gia phục vụ công ích.
Lưu ý:
1. Thời gian bắt đầu phục vụ công ích là 7:30 sáng / 2:00 chiều. Phải hoàn thành công việc trước 11:00 và quay lại phòng bệnh đúng giờ để kiểm tra sức khỏe.
2. 12:00 trưa / 18:00 chiều dùng bữa tại nhà ăn.
3. Tuyệt đối cấm bệnh nhân di chuyển vượt khu vực quy định, hậu quả tự chịu.
Dòng cuối cùng được tô đậm lặp đi lặp lại, nét bút xoắn lại như giun đất, nổi gồ ghề.
Thẩm Trì Phi đưa tay bóc tờ giấy, đầu ngón tay lại chạm phải một lớp chất dính giống như cục máu đông. Mặt sau của biểu mẫu có nét bút nguệch ngoạc như của trẻ con, vẽ thành từng ô vuông xiêu vẹo, tên của từng người chơi được ghi trong mỗi ô.
"Mẹ nó, bắt tôi đi quét dọn nhà xác một mình á?" Tiếng chửi của Đường Cát Cát nổ lên. Khu vực cậu ta phụ trách bị đánh dấu chéo đỏ, hiện rõ dòng chữ "Tầng hầm B2".
Thẩm Trì Phi cúi xuống nhìn cột phân công của mình — ban công khu Đông, phụ trách lau dọn bồn hoa, bên cạnh là tên của Cát Thương.
"Duyên phận đấy cưng." Không biết từ khi nào Cát Thương đã kề sát sau lưng anh, cổ áo bệnh phục mở rộng để lộ xương quai xanh, ánh sáng sớm chiếu lên vùng da ấy như phủ một lớp men mật ngọt.
Y cố ý dùng âm hơi nói sát tai Thẩm Trì Phi: "Chúng ta lại có thể hẹn hò rồi."
Thẩm Trì Phi chẳng mua chiêu này. Anh biết rõ, chẳng có cái gọi là duyên phận gì hết — đó là tác dụng của đạo cụ "Sinh Tử Nhất Tuyến Khiên". Hai người bị buộc vào nhau, thì đương nhiên nhiệm vụ cũng phải thực hiện cùng nhau.
Họ bước ra ngoài.
Trước mắt lại không phải là khung cảnh bệnh viện trắng toát ồn ào như trong tưởng tượng, cũng không giống với những gì Thẩm Trì Phi nhìn thấy đêm qua.
Trên hành lang có y tá và bệnh nhân qua lại, NPC trong phó bản vốn là chuyện thường.
Trần nhà cao đến bất thường, treo những chiếc đèn lưới kiểu cũ phủ bụi dày, tỏa ra thứ ánh sáng trắng đến rợn người, chẳng những không xua tan được u ám, mà ngược lại còn chiếu khuôn mặt mọi người trắng bệch như tượng sáp đang chờ nhập liệm trong nhà xác.
Những ống thông gió đan xen chằng chịt như rắn xám khổng lồ, cứng đờ chết lặng bò trên đỉnh đầu. Một số đầu ống còn rỉ nước nâu đậm đã khô từ lâu, ngoằn ngoèo tạo thành những hoa văn ghê rợn.
Điều quái dị nhất là — nơi này không có cửa sổ.
Tầm mắt quét đến đâu, ngoài những cánh cửa phòng bệnh lạnh lẽo đóng chặt, chỉ còn lại những bức tường nối tiếp nhau vô tận, khiến người ta tuyệt vọng.
Không một ô cửa nào để ánh sáng bên ngoài rọi vào, không một khe hở nào để nhìn thấy bầu trời hay màu xanh sự sống.
Khái niệm về thời gian ở đây bị hoàn toàn tước đoạt, như thể họ bị sống chôn trong một cỗ quan tài sắt khổng lồ đang chậm rãi chìm xuống.
Mọi người tản ra đến điểm làm việc của mình.
Thẩm Trì Phi rất nhanh đã đến được ban công, nằm ở góc hành lang bên trái, khoảng cách không xa, bên ngoài là một bầu trời u ám.
Có một y tá đứng ở lối vào. Đồng phục cô ta trắng đến chói mắt, nhưng khi thấy Thẩm Trì Phi và Cát Thương, khóe miệng lại cong lên một cách bất tự nhiên, nụ cười máy móc như robot.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!