Chương 47: (Vô Đề)

Đó là một cái chạm cực kỳ ngắn ngủi, tựa như luồng khí ấm áp lướt vội qua má.

Tóc của Cát Thương quét nhẹ lên da Thẩm Trì Phi, mang đến một cảm giác ngứa ngáy lờ mờ.

Sau khi hôn lên má Thẩm Trì Phi, y không hề rút lui, ngược lại vẫn giữ khoảng cách gần trong gang tấc, trán gần như chạm vào anh, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy anh, như muốn hút anh vào đó.

Thẩm Trì Phi có thể cảm nhận rõ ràng các mạch máu trong cơ thể vẫn còn căng lên, trái tim sau khi trải qua kinh hãi cực độ vẫn đập loạn cuồng trong lồng ngực.

Âm thanh đó gấp gáp hơn cả tiếng tích tắc của đồng hồ, ồn ào hơn cả dòng nước xiết, nhưng những nhịp đập rền vang ấy chỉ có mỗi mình anh nghe thấy.

Anh bị nhịp tim hỗn loạn của chính mình làm cho bối rối. Khi đã trở lại giữa đám đông, trở lại căn phòng này, anh không cảm thấy sợ hãi, vậy thì cơn hoảng loạn trong tim là vì cái gì?

Môi của Cát Thương bất ngờ lại gần lần nữa, hơi thở gần như lướt qua khóe môi anh. Thẩm Trì Phi giật mình, mí mắt khẽ run lên.

"Em cứ nhìn tôi mãi." Giọng nói của Cát Thương nhẹ như thì thầm: "Tôi tưởng em muốn tôi hôn em."

Thẩm Trì Phi lập tức trả lại ánh nhìn mang hàm ý "vớ vẩn hết sức".

"Thật sự không có chút xíu... rung động nào à?" Cát Thương truy hỏi, ánh mắt mang theo ý dò xét.

Trong lòng Thẩm Trì Phi, một cái bóng nhỏ đang lắc đầu điên cuồng.

Thế nhưng, lòng bàn tay ấm áp của Cát Thương lại chẳng cho anh cơ hội từ chối, mạnh mẽ đặt lên ngực anh, nơi đang phập phồng dữ dội, khiến anh không kịp trở tay.

"Tim em đập nhanh thật." Y nói ra một sự thật không thể chối cãi, đầu ngón tay thậm chí còn cảm nhận được nhịp đập dồn dập ấy, "Như muốn lao ra ngoài ấy."

"Là vì tôi sao?"

"Không phải." Thẩm Trì Phi đáp: "Là vì lòng còn sợ hãi."

Cát Thương bật cười: "Người ta nói, trong tình huống cực kỳ nguy hiểm, con người dễ sinh ra 'hiệu ứng cầu treo'."

[Hiệu ứng cầu treo (suspension bridge effect): hiện tượng tâm lý khi người ta nhầm lẫn cảm giác tim đập nhanh do sợ hãi với cảm giác rung động vì tình yêu — ví dụ như khi hai người cùng trải qua tình huống nguy hiểm, rất dễ nảy sinh tình cảm.]

Giọng y mang một sự am hiểu đầy điềm tĩnh: "Cơ thể sẽ nhầm lẫn cảm giác hưng phấn sau khi thoát chết, cho rằng đó là rung động đối với người gần bên."

Thẩm Trì Phi bừng tỉnh! Tựa như mây mù tan biến, ánh mặt trời xuyên chiếu.

Phải rồi! Anh biết mà! Làm sao anh có thể vì được tên này cứu một lần mà sinh ra thứ tình cảm kỳ quái với một người đàn ông cơ chứ! Tất cả chỉ là phản ứng sinh lý chết tiệt và ảo giác tâm lý thôi!

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng yên ổn trở về vị trí, thậm chí anh còn cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Anh vô thức định quay người bước về phía giường, tìm lấy một chút ổn định giả tạo, nhưng lại bị Cát Thương nắm chặt cổ tay giữ lại.

Bước chân Thẩm Trì Phi khựng lại, lúc này anh mới giật mình nhận ra không khí trong phòng bệnh vẫn căng như dây đàn.

Các người chơi khác không hề thả lỏng vì họ đã trở về an toàn, ngược lại ai nấy đều căng thẳng cực độ, nín thở tập trung.

Một làn khí lạnh và mục rữa đang ngoan cố len lỏi qua khe cửa.

Cánh mũi Thẩm Trì Phi khẽ động, lòng thắt lại – là mùi thối rữa quen thuộc khiến người buồn nôn, con y tá không đầu kia vẫn còn đang quanh quẩn ngoài cửa!

"Xem ra đêm nay," Giọng Cát Thương trầm xuống, mang theo dự cảm lạnh lẽo, "sẽ là một đêm với 'niềm vui gấp đôi' rồi."

Khi hai y tá bước vào phòng bệnh, trên giường không được có người. Trong quy tắc không nói rõ liệu họ có nên tỉnh táo hay không, nhưng tối nay, họ rất có thể sẽ không có lấy một chỗ mà ngủ yên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đèn là thứ tắt đầu tiên. Khi bóng tối nuốt chửng mọi thứ, mọi người lặng lẽ lùi về sát tường, lưng tựa vào mặt tường lạnh ngắt, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa họ với những chiếc giường kia.

Trong sự chết lặng khi kim giờ sắp chỉ đến mười hai giờ đêm, trái tim của các người chơi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, nghẹn lại nơi cổ họng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!