Thẩm Trì Phi có phần bất ngờ trước việc Cát Thương vẫn còn tỉnh táo.
Dưới sự ăn mòn của quy tắc trong phó bản này, cảm giác của người chơi đối với những biến động về đêm sẽ bị cố ý làm mờ đi. Nếu không phải vậy, với sự cảnh giác được rèn giũa qua bao lần sống chết của họ, hành vi điều chỉnh thời gian sau khi bị khống chế của Hồ Khả chắc chắn đã bị phát hiện.
"Đi ngủ đi, để đây cho tôi xử lý." Giọng Cát Thương trầm thấp, ổn định, y ngồi xổm xuống kiểm tra thương tích của Hồ Khả.
Thẩm Trì Phi nhìn thấy Cát Thương không chút do dự quay lưng về phía mình, ánh mắt anh nặng như thực thể, in đậm lên gáy trần không chút phòng bị của y.
Lý trí lập tức suy diễn ra một kết luận lạnh lùng: nếu giờ ra tay bẻ gãy cổ Cát Thương, xác suất thành công là có.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng vụt qua. Anh không định mạo hiểm làm vậy.
Dù mất đi ký ức, bản năng đã ăn sâu vào tận xương tủy vẫn khiến anh không thể đặt lòng tin vào hai chữ "Chủ Thần".
Nó ban nhiệm vụ, nhưng lại keo kiệt trong việc đưa ra bất kỳ cam kết bảo đảm nào.
Nếu Cát Thương thật sự chết đi, với anh cũng chẳng có lợi gì.
Ngược lại, Cát Thương là người xuất sắc trong nhóm người chơi, đặt cược sinh tồn lên người y, hiển nhiên khả năng sống sót cao hơn nhiều so với việc một mình chiến đấu.
Người mới chẳng phải nên ôm chặt đùi "đại thần" sao?
Thẩm Trì Phi lặng lẽ bò trở lại giường. Trong tầm nhìn của anh, Cát Thương dường như sử dụng một loại thủ đoạn chưa rõ, ánh sáng dịu dàng thoáng lướt qua lòng bàn tay y, hai cánh tay bị vặn vẹo đến mức quái dị của Hồ Khả dưới ánh sáng đó như bị thời gian đảo ngược, nhanh chóng khôi phục về hình dạng bình thường.
Xử lý xong, Cát Thương hất cổ tay như thể vừa làm một chuyện cỏn con, rồi tự nhiên quay lại giường, cánh tay dài vòng qua, kéo Thẩm Trì Phi vào lòng.
Hồ Khả còn đang hôn mê nằm trên nền đất lạnh lẽo.
"Tay mỏi rồi, xoa cho tôi một chút nhé?" Cát Thương hạ giọng yêu cầu, mang theo sự thân mật đương nhiên.
Thấy Thẩm Trì Phi không có phản ứng gì, y lùi một bước, siết chặt cánh tay hơn: "Không thưởng cho tôi, thì để tôi ôm cũng được chứ?"
Lần này Thẩm Trì Phi không đẩy y ra, xem như mặc nhiên chấp nhận.
Cát Thương có vẻ hài lòng, cằm cọ nhẹ l*n đ*nh đầu Thẩm Trì Phi, giọng nói khàn khàn mang theo mệt mỏi: "Ngủ đi."
Đến ban ngày, Thẩm Trì Phi bị tiếng gào thét đau đớn đến thê lương kéo bật ra khỏi giấc ngủ.
Hồ Khả đã tỉnh.
Hắn nằm bệt trên sàn, cảm giác như xương cốt toàn thân đều bị tháo rời rồi ráp lại, chỉ cần cử động nhẹ là đau đớn tận thấu tim gan.
"Cậu... cậu bị gì vậy?" Đường Cát Cát và Tôn Kiều vội chạy lại, nhìn bộ dạng mặt mũi bầm dập, thảm hại không thể tả của Hồ Khả, cả hai đều mù mờ không hiểu chuyện gì.
"Tôi không biết... tôi thật sự không biết..." Giọng Hồ Khả run lên vì sợ hãi, hắn vẫn còn chút ký ức – có người sống sờ sờ bẻ gãy tay hắn, để lại trong hắn nỗi sợ tử vong khôn cùng.
"Là tôi làm đấy." Giọng Cát Thương vang lên trong phòng bệnh, rõ ràng, lạnh nhạt như thể không hề bận tâm.
Trước ánh mắt chấn động của mọi người, y bình thản thuật lại: "Người bị khống chế chính là hắn, đêm đầu tiên có lẽ camera đã được bật lên, hắn không tuân thủ quy tắc nhắm mắt 'ngó trộm', bị nhân vật thế chỗ. Nửa đêm về sau, hắn vẫn không an phận, còn định giở trò. Thế nên, tôi ra tay 'trừng trị' một chút."
"Tôi bẻ gãy tay hắn, vốn còn định bẻ cả cổ, nhưng bé yêu của tôi thấy không nỡ, đã cứu hắn, còn giúp hắn chữa trị nữa. Cậu nên biết ơn thì hơn, nếu còn than thở r*n r* nữa, tôi sẽ xử cậu tại chỗ đấy!"
Bị y đe dọa, Hồ Khả thậm chí còn không dám thở mạnh.
Thẩm Trì Phi hơi sững người, không ngờ Cát Thương lại thản nhiên gánh hết mọi chuyện lên mình.
Anh nghiêng người không một tiếng động, ngón tay khẽ chọc vào bên hông Cát Thương, hạ giọng: "Sao lại nói vậy?"
Cát Thương thuận thế nghiêng đầu lại gần, hơi thở hai người gần như quyện lấy nhau, khóe môi y cong lên một độ cong đầy thú vị, đáp lại bằng giọng nói chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Thấy ánh mắt sợ hãi của hắn dành cho tôi chưa? Đánh người là việc mà kẻ ác mới thích làm, chẳng phải rất hợp với vai của tôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!