Chương 43: (Vô Đề)

Y tá mặc bộ đồng phục màu hồng, vạt váy cứng cọ vào lan can sắt của giường bệnh phát ra thứ âm thanh như móng tay cào lên bảng đen.

Dưới sự tuần tra của nó, người chơi buộc phải giữ tỉnh táo, bắt buộc phải mở mắt.

Trong bóng tối đặc quánh như mực, đèn khẩn cấp ở cuối hành lang vẩy ánh sáng đỏ như máu lên bức tường, vệt sáng nhấp nháy như có sinh mệnh, chậm rãi ngọ nguậy trong khoảng không mù mịt sánh đặc, dần dần vẽ nên những bóng ma vặn vẹo tựa như tiếng khóc trẻ sơ sinh.

Đối với Thẩm Trì Phi, máu tươi chẳng khác gì mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ngay cả khi đối mặt với xác chết không đầu, anh cũng không hề biến sắc.

Thế nhưng, khi y tá ấy từ từ tiến lại gần, nhịp tim anh lại đập còn gấp gáp hơn cả bước chân của nó.

Tiếng đế giày cao su cọ sát mặt đất xào xạc, nghe chẳng khác nào một loài chân đốt nhiều chân lặng lẽ bò trườn trong bóng tối.

Không khí ngập đầy mùi tanh ngọt của thứ đang phân hủy, cảm giác dính nhớp như thể có thực thể, chậm rãi bò dọc theo ngón tay anh mà lên.

Lòng bàn tay Thẩm Trì Phi đã sớm đẫm mồ hôi lạnh. Trái lại, những người chơi khác nhờ kinh nghiệm dày dạn nên đã quen với bầu không khí kinh dị thế này, thần sắc vẫn bình thản lạ thường.

Nơi này, hiển nhiên không phải chỗ mà một "lính mới" như anh nên có mặt.

Thẩm Trì Phi không khỏi hoài niệm cái "nhà xác" mà anh từng cho là "an toàn".

Ngay lúc đó, Cát Thương phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, hơi thở nóng hổi đột ngột phả vào sau tai anh. Vạt áo bệnh nhân trượt dọc theo sống lưng anh, cái cảm giác kia như thể có loài bò sát đang bò trên người, khiến toàn thân anh ngứa ngáy đến mức khó chịu.

Một cơ thể "còn sống" bỗng dán sát vào từ phía sau, Thẩm Trì Phi giật bắn cả người, theo phản xạ quay sang lườm thủ phạm không phát ra tiếng.

Thế mà Cát Thương lại tỏ ra còn hoảng hơn anh, y thầm thì với hơi thở pha lẫn mồ hôi lạnh, năm ngón tay co rúm dưới lớp chăn: "Tôi sợ bác sĩ và y tá nhất, cho tôi dựa một chút đi."

Vừa nói, Cát Thương vừa cố tình tránh ánh mắt của y tá.

Máy quay đang ghi hình, y thường ngày như rắn dai lì bao nhiêu thì giờ lại nghiêm túc bấy nhiêu, chỉ có bàn tay là lóng ngóng s* s**ng dưới chăn, vội vã tìm lấy bàn tay của Thẩm Trì Phi để tìm chút an ủi.

Mắt Thẩm Trì Phi đảo một vòng, nhìn chằm chằm vào quai hàm căng cứng của Cát Thương, trong lòng bỗng nhận ra: thì ra không chỉ mình anh thấy sợ, Cát Thương cũng là một kẻ nhát gan, có khi hồi nhỏ bị tiêm mông để lại ám ảnh tâm lý, giờ muốn kêu mà chẳng dám kêu.

Niềm vui bất ngờ dâng lên trong lòng Thẩm Trì Phi, cùng lúc đó, một ý nghĩ xấu xa nảy ra.

Cát Thương trước kia đã gạt anh không ít lần, làm sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội này để trả đũa?

Người ta một khi nảy sinh ý định làm điều xấu, liền chẳng biết mệt mỏi là gì.

Lá gan Thẩm Trì Phi cũng to hơn hẳn, anh co đầu gối lại, nhấc nhẹ bàn chân, rồi bất ngờ đạp vào bên sườn Cát Thương, giả vờ muốn đá y xuống giường để dọa y một trận.

Thế nhưng, Thẩm Trì Phi tuyệt không ngờ, khi chân anh vừa đạp tới thì lại có cảm giác như giẫm vào một đống bông, Cát Thương chẳng rõ từ lúc nào đã quấn chân thành vòng, cả người cùng chăn cuộn lại như một cái kén.

"Lạnh à?" Cát Thương bật cười hỏi, thuận thế siết lấy bắp chân anh, rồi áp bàn chân lạnh ngắt của mình lên bụng rắn chắc ấm nóng của anh, nói: "Không sao, tôi sưởi cho em."

Toàn thân Thẩm Trì Phi lập tức cứng đờ, âm thầm rụt chân về.

Muốn trêu người mà lại thành ra bị chơi ngược thế này, thất bại lớn nhất chính là đối phương còn chẳng hề nhận ra ý định của mình.

Nhưng Thẩm Trì Phi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, anh co khuỷu tay lại, thình lình thúc vào eo Cát Thương, ai ngờ y lại dang hai tay ra, ôm chặt lấy vai anh.

Chiếc giường sắt không chịu nổi trọng lượng mà phát ra tiếng r*n r* như sắp gãy, chóp mũi Cát Thương gần như chạm vào xương quai xanh của anh, còn bật cười hỏi ngược lại: "Muốn ôm thì cứ nói, tôi rất thích."

Chiêu "lấy nhu khắc cương" của Cát Thương khiến Thẩm Trì Phi ngay lập tức như quả bóng xì hơi, toàn thân mất hết sức lực, chẳng khác gì một con cá khô xẹp lép.

Cuộc đời vô vọng, cá mặn vùng vẫy trở mình, kết quả vừa quay đầu liền đối mặt với một đôi mắt của người chết — đôi mắt đó còn đang xoay tròn như giòi bọ.

Cá mặn bị dọa đến biến thành cá sống, rồi lại hóa thành cá chết.

Thẩm Trì Phi không ngờ sẽ chạm mặt với cái đầu của y tá ở khoảng cách gần như vậy, radar cảnh giác phản ứng chậm nửa nhịp, suýt chút nữa hồn vía anh đã bay khỏi xác. Y tá đã tới cạnh giường anh, một tay thu dọn ống tiêm trên tủ đầu giường, còn tay kia thì bưng lấy cái đầu đang chết trân nhìn chằm chằm vào anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!