Ngay khoảnh khắc Thẩm Trì Phi vung nắm đấm, mùi thuốc sát trùng dường như cũng bị k*ch th*ch bởi điều gì đó, bỗng chốc trở nên nồng nặc, xộc thẳng vào khoang mũi người ta.
Lông mày Thẩm Trì Phi nhướng cao, nắm đấm siết chặt đến mức gân xanh nổi lên, trên đỉnh nắm đấm còn lấm tấm hơi ẩm từ áo bệnh nhân của Cát Thương.
Cú đấm này giáng mạnh vào mạn sườn Cát Thương, âm thanh trầm đục phát ra lại mềm hơn anh dự đoán, như không phải đánh vào thân thể người sống, mà là xuyên qua một túi da đầy nước ấm.
"Khừ—" Cát Thương bị đánh trúng bên sườn, lập tức bật ra một tiếng rên đau đớn, lưng liền sau đó không tự chủ mà va mạnh vào tủ đầu giường, chấn động làm những ống tiêm trên khay kim loại vang lên loảng xoảng, nhảy dựng lên rồi rơi xuống.
Thẩm Trì Phi nở nụ cười mãn nguyện. Anh đã muốn làm vậy từ lâu, tuy hơi bất ngờ một chút, nhưng đạt được mục đích là được rồi.
Sau đó, cả người Cát Thương gập xuống, một tay bám chặt lấy thanh giường, đầu rũ xuống vô lực, tay kia thì ghì chặt lấy ngực mình.
Y không phát ra thêm âm thanh nào nữa, chỉ nghiến chặt răng, không có ý phản kháng, như thể cú đấm của Thẩm Trì Phi đã trực tiếp đánh trúng chỗ hiểm.
Chuyện này không giống phong cách thường thấy của Cát Thương, khiến Thẩm Trì Phi thầm nghi ngờ, cố ý quay đầu nhìn y.
Ban đầu, anh nghĩ Cát Thương chỉ đang diễn trò—dù sao cũng chỉ là một cú đấm, làm gì mà khoa trương đến vậy.
Nhưng âm thanh r*n r* khe khẽ từ cổ họng đối phương truyền ra lại vô cùng chân thực, đó là cảm giác đau đớn như bị nghiền nát giữa răng, kèm theo hơi thở dày đặc mùi máu, len lỏi tràn ra qua từng kẽ tay.
Năm ngón tay Cát Thương bấu chặt vào tấm ga giường ngả vàng, đốt ngón tay vì siết quá chặt mà trắng bệch xanh xao, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, thái dương đẫm ướt khẽ run lên theo từng nhịp thở nén lại, sắc mặt y đau đớn tột cùng, như thể thực sự bị thương rất nặng.
Không phải chứ?
Anh chỉ đấm có một cú mà đã đánh gục Cát Thương rồi?
Cát Thương yếu vậy sao?
Không hợp lý chút nào...
"Chúng ta cũng đâu có đến mức sống còn đâu?" Cát Thương cuối cùng cũng gắng gượng mở miệng, nhưng giọng nói đứt quãng, như có vật gì mắc kẹt trong khí quản, khiến người ta lo lắng không biết liệu y có đột nhiên ho sặc một trận ngay sau câu kế tiếp không.
"Lá lách tôi hình như chảy máu rồi, đau quá."
"Không thể nào." Thẩm Trì Phi không tin: "Không thể nghiêm trọng đến vậy được."
"Là... là quy tắc trò chơi." Cát Thương thều thào nói, trông còn yếu hơn cả ba phút trước.
"Cơ thể tôi bị ảnh hưởng rồi, tôi thật sự sắp chết trong tay cậu đấy, làm sao bây giờ? Tôi chết thì thôi, còn kéo cậu chết theo nữa."
Thẩm Trì Phi ngớ ra một lúc, chẳng lẽ là chủ thần cho Cát Thương buff đặc biệt nào đó? Anh còn chưa kịp nghĩ sâu, đã thấy Cát Thương hai mắt trợn trắng, thân thể lảo đảo không đứng vững, bắt đầu trượt dần xuống giường bệnh.
Tim Thẩm Trì Phi bỗng siết lại, phản xạ cơ thể nhanh hơn cả suy nghĩ, lập tức đưa tay đỡ lấy Cát Thương, đầu của Cát Thương liền đổ sụp vào vai anh.
Cùng với đà trượt xuống, thân thể Cát Thương mềm nhũn như rắn, quấn quanh bắp chân Thẩm Trì Phi, cơ thể trong lòng nặng nề chẳng khác nào hai bao cát lớn.
Thấy Cát Thương không có phản ứng gì, Thẩm Trì Phi vội vàng nắm lấy vai y, ra sức lay.
"Anh đừng có chết thật đó!" Thẩm Trì Phi sốt ruột hét lên, trong lòng thầm nghĩ, anh chết cũng phải gỡ đạo cụ ra trước đã chứ!
Cát Thương không phản ứng.
Lúc này Thẩm Trì Phi bắt đầu hoảng thật rồi, vội bổ sung một câu: "Lần sau tôi không đánh anh nữa, thật đấy."
Cát Thương vẫn chẳng buồn đáp lại, Thẩm Trì Phi bắt đầu bực mình, đưa tay kẹp lấy cằm y, cố lật đầu y lên, muốn moi ra một câu phản hồi.
Nhưng thân thể Cát Thương dường như đã hoàn toàn mất sức, mắt nhắm chặt, tin mừng duy nhất là y vẫn chưa tắt thở, chân mày thỉnh thoảng còn khẽ động đậy, như thể vẫn đang chịu đựng nỗi đau dữ dội.
Quả thực, Thẩm Trì Phi vốn chẳng quan tâm đến nỗi đau của người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!