"Không ai muốn bị phạt thì mau ra đây đè cậu ta lại!" Vừa dứt lời, bóng tối ở góc tường đột nhiên lay động.
Tôn Kiều lao ra như một con rối bị giật dây, ánh mắt hắn dưới ánh đèn trần vàng vọt lóe lên tia lạnh lẽo, khóa chặt cánh tay trái của Đường Cát Cát. Tiếng "rầm" vang lên khi cánh cửa bị đập mạnh, làm mạng nhện trên trần nhà rung rinh rơi xuống.
Ba người cùng lúc đè lên cửa, Hồ Khả bị chấn động đến mức sống lưng tê rần. Chỉ khi thấy Tôn Kiều ra tay, hắn mới dám thả đầu gối đang chặn cửa ra. Khi bẻ ngoặt cánh tay phải của Đường Cát Cát ra sau, hắn phát hiện làn da của đối phương lạnh đến mức chẳng giống người sống, mồ hôi lạnh lập tức thấm đẫm áo sơ mi.
May mà thể trạng của Đường Cát Cát không tốt, hắn không thể thoát khỏi tay hai người trưởng thành, chỉ có thể liên tục buông lời chửi rủa.
"Bé cưng, đến lượt chúng ta ra tay rồi." Cát Thương búng ngón tay, dây đỏ quấn quanh cổ tay hai người khẽ rung. Y bất ngờ đứng dậy bước về phía trước, Thẩm Trì Phi bị kéo lệch người, đổ chúi về phía trước, sàn gỗ mục kêu lên những tiếng kẽo kẹt khiến người ta ê răng. Anh loạng choạng đập vào lưng Cát Thương.
Khóe miệng Thẩm Trì Phi co giật, đạo cụ này quả thật phiền phức, khiến anh chẳng thể hành động tách rời khỏi Cát Thương.
"Đợi đã..." Anh kéo tay Cát Thương, giọng yếu đi vài phần, đầu ngón tay chỉ khẽ móc được tay áo y. Bóng lưng điên cuồng của Đường Cát Cát đang lay động, mà vào lúc này, anh lại nên co rúm vào góc tường giả vờ như một con chim bị cung tên làm cho sợ hãi. Thế mà Cát Thương lại cố tình tạo khó dễ cho anh.
Bộ anh tính hại tôi đấy à?
Thẩm Trì Phi đầy ắp u oán trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cát Thương.
"Tay bé yêu đang run đấy." Cát Thương đột nhiên quay người, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vành tai anh, nhẹ giọng hỏi: "Muốn chui vào áo khoác của anh không?"
Cút đi... Ánh mắt Thẩm Trì Phi lập tức trầm xuống, nhân lúc cúi đầu, anh liếc Cát Thương một cái sắc như dao.
Cát Thương lại nở nụ cười đầy hàm ý, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt qua đuôi mắt anh, như thể muốn nghiền nát tia sát ý còn chưa kịp thành hình kia thành ánh lệ lung linh đầy vẻ rụt rè.
"Không sao đâu, cưng à, có anh ở đây, em còn sợ gì nữa?"
Cát Thương cho anh một cái bậc thang, để hành vi đột ngột táo bạo kia có lý do hợp lý.
Thẩm Trì Phi lập tức rụt cổ lại gật đầu.
"Sao cưng không khen anh một câu?" Cát Thương dường như được đà lấn tới, lại lên tiếng.
"..."
Nếu không phải gương mặt Thẩm Trì Phi đủ lạnh lùng, nét mặt của anh giờ đã vỡ vụn ra rồi.
"Cưng à?" Cát Thương tiếp tục thúc giục.
"Anh thật lợi hại, ở bên cạnh anh khiến em có cảm giác an toàn vô cùng." Thẩm Trì Phi cố nặn ra âm điệu run rẩy, móng tay thì bấu chặt lấy cánh tay Cát Thương. Anh không thể tin nổi những lời này lại từ chính miệng mình nói với Cát Thương.
"Giận rồi à?" Cát Thương hơi ngẩng đầu, yết hầu lăn nhẹ dưới bóng xương hàm, ngón tay bất ngờ chạm vào gáy Thẩm Trì Phi: "Trước kia em còn gọi anh là... yêu ơi cơ mà."
Cát Thương, anh muốn chết hả? Thẩm Trì Phi gầm thét trong lòng.
Không đúng.
Thẩm Trì Phi lập tức cau chặt mày lại.
Khi hơi thở ẩm ướt dính dấp phả lên vành tai, Thẩm Trì Phi nghiến chặt răng hàm. Người trước mặt anh... vẫn còn là Cát Thương sao?
Thẩm Trì Phi nhìn chăm chú vào mắt y, nhưng không đọc được điều gì từ trong đôi con ngươi màu nâu ấy.
Lưng Thẩm Trì Phi bỗng dâng lên từng cơn lạnh buốt, luồng gió âm u chợt có hình, như con rắn lột xác bò dọc xương sống anh mà trườn thẳng l*n đ*nh đầu.
Nụ cười ngưng đọng nơi khóe miệng Cát Thương dường như đang tan chảy, khiến Thẩm Trì Phi bỗng cảm thấy vẻ dịu dàng ấy trở nên quái dị và đáng sợ.
Cát Thương là người duy nhất trong bọn họ có kinh nghiệm, nếu đến y cũng trúng chiêu...
Thẩm Trì Phi lập tức cảnh giác tột độ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!