Chương 40: (Vô Đề)

Thẩm Trì Phi ngồi ở góc đầu giường, anh và Cát Thương đều bị trói bằng đạo cụ, nên cũng chẳng thể tách ra ngủ riêng được. Nhưng hai người đàn ông chen nhau nằm trên một chiếc giường như thế, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ khiến anh nổi hết cả da gà.

Lưng anh tựa vào khung giường sắt lạnh toát, mùi thuốc khử trùng nồng nặc nơi chóp mũi, Cát Thương thì đang khe khẽ ngân nga một khúc nhạc lệch tông, cánh tay bất chợt quệt qua bắp đùi căng cứng của anh rồi vươn về phía tủ đầu giường — "cạch" một tiếng, tiếng ngăn kéo kim loại mở ra vang lên khiến huyệt thái dương của anh nảy đau thình thịch.

"Anh làm gì đấy?" Thẩm Trì Phi cau có nói.

"Kiểm tra môi trường." Cát Thương đáp tỉnh bơ, ngay sau đó, y như sờ được thứ gì đó, lại lên tiếng: "Xem ra trong mỗi ngăn tủ đều cất giấu gì đó."

Cát Thương cũng lấy ra một tờ giấy từ trong ngăn kéo, sau đó lười biếng đọc to:

Không được tự ý rời khỏi phòng bệnh.

Hãy là một diễn viên ngoan ngoãn.

Cứ đúng 22:00 mỗi ngày sẽ tắt đèn, xin hãy xác nhận trên tủ đầu giường có xuất hiện viên thuốc nào màu trắng hay không.

Xe thức ăn dinh dưỡng chỉ xuất hiện vào lúc 19:00, ngoài thời gian đó xin đừng mở cửa cho bất kỳ người đưa cơm nào.

"Xem ra phó bản này chủ yếu sẽ tuân thủ quy tắc theo thể loại kỳ quái này." Cát Thương kết luận.

Đường nhìn của Đường Cát Cát lướt qua bức tường: "Trong phòng có một cái đồng hồ, ít nhất thì chúng ta cũng có thể biết được thời gian."

"Quy tắc thứ hai có nghĩa là gì vậy?" Hồ Khả hỏi: "Phải đóng vai hả, vai gì?"

"Chắc chắn sẽ có gợi ý, chỗ tôi chắc còn một manh mối nữa." Tôn Kiều vừa nói vừa ngồi xổm xuống, hắn mở tủ đầu giường của mình, vật bên trong dường như được giấu khá sâu, buộc phải duỗi tay ra cố với tới.

Bốn chiếc giường ở giữa chỉ có ba tủ đầu giường, Tôn Kiều mở đến ngăn tủ cuối cùng, bên trong là một vật gì đó khá dày, trông có vẻ giống một cuốn nhật ký.

Tôn Kiều đề nghị: "Mọi người cùng xem thử đi."

Một đám ghé sát lại, chỉ thấy nét mực trên trang giấy ngả vàng loang lổ ra như những vết móng vuốt gớm ghiếc:

Trời lại nổi trận lôi đình nữa rồi, tiếng sấm ầm ầm khiến xích sắt trên khung cửa sổ cũng phát ra những tiếng leng keng loảng xoảng.

Hôm nay Thẩm tiên sinh móc rách cái gối, lông vũ dính lên lông mi anh như cánh bướm tuyết rơi. Cát tiên sinh vừa khe khẽ ngân nga phiên bản kỳ quặc của "La Vie en Rose", vừa dùng băng gạc quấn chặt tay run rẩy của Thẩm tiên sinh vào eo mình.

Bọn họ lúc nào cũng đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, nhưng làm gì có cặp đôi bình thường nào lại dùng còng tay khóa cổ tay vào trụ sắt đầu giường, hôn nhau say đắm như chốn không người?

Khi ông Đường giơ bô lên nện vào cửa sổ ngăn cách, sấm sét đang giáng xuống đúng lúc đánh trúng cột thu lôi trên nóc nhà.

Ông già cố chấp ấy luôn nói hai gã đàn ông nằm chung một giường sẽ bị trời phạt, nhưng rõ ràng tấm ảnh Quan Công dán đầu giường ông đã bị cồn iod lau đến bạc màu rồi.

Ông Đường ghét nhất là Thẩm tiên sinh, lúc nào cũng muốn dạy dỗ anh ta một trận.

Thẩm tiên sinh thì yếu đuối đến đáng thương, chưa bao giờ dám phản kháng.

Bạn trai của Thẩm tiên sinh vẫn giữ nguyên tư thế lim dim như chim săn mồi nghỉ ngơi, cho đến khi nước miếng ông Đường bắn trúng mu bàn chân đang run rẩy của Thẩm tiên sinh, khi ấy họ mới bùng nổ một trận tranh cãi dữ dội.

Hôm nay tiếng nổ giòn của chai thuốc vỡ còn đến sớm hơn cả sấm sét.

Khi y tá trực xông vào, Cát tiên sinh đang dùng miệng chai dung dịch truyền glucose bị vỡ kề sát vào mí mắt sưng phù của ông Đường.

Cho đến lúc tiếng sấm dọa Thẩm tiên sinh bật lên một tiếng r*n r* như cún con, âm thanh ấy như mang theo thứ ma lực nào đó, chính xác đâm thẳng vào sau gáy Cát tiên sinh, trong chớp mắt, từ một kẻ bạo loạn, anh ấy lập tức hóa thành người tình dịu dàng.

Cuộc ẩu đả hoàn toàn có thể tránh được, bởi vì ông Đường thật sự quá cứng nhắc.

Tất nhiên, tôi lại rất mong ông Hồ cũng có thể cứng nhắc được như vậy.

Ai bảo ông ta là một tên nghiện nhìn trộm chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!