Chương 38: (Vô Đề)

Thẩm Trì Phi trừng lớn mắt, anh không ngờ rằng số 6 lại là người chủ động phát động cuộc họp. Dòng suy nghĩ như tơ vò cuộn xoáy trong đầu, anh hiểu rõ: số 1 nhất định đã tiết lộ thân phận và kỹ năng của mình cho người hắn tin tưởng.

Giờ người đó đã chết, nhưng không kích hoạt [Chuông Cảnh Báo], điều này khiến phe thiện hoang mang, đồng thời cũng mở ra cho anh một cơ hội biện giải.

Nhưng sự im lặng của số 6 rõ ràng là muốn đứng trên bàn gõ thẳng mặt nói rằng: [Tôi có mở họp hay không cũng chẳng quan trọng, chủ yếu là muốn chứng minh rằng, mấy người nên quay về luyện lại từ đầu đi, xem rõ thực lực của mình là thế nào.

Phe thiện cầm trong tay bao nhiêu bài thân phận mạnh, kết quả thì sao? Chơi đến nát bét, thối hoắc như đống cứt chó, thật là buồn cười hết mức!

Số 5 con heo này bị dắt mũi xoay vòng vòng, đến lúc mổ rồi còn chưa kịp tỉnh ra à? Số 3 là cái đùi to mà cậu muốn ôm là ôm được sao?

Khuyên đám phe thiện nên mau chóng nói vài câu nịnh bợ số 3 đi, trong cuộc họp này sẽ có một người chết nữa đấy, đoán xem, người đó sẽ là ai?]

Chỉ là vài dòng chữ, mà vẫn nghe ra được giọng điệu mỉa mai đầy châm chọc của y. Sau khi số 6 kết thúc phát biểu, số 2 trầm mặc một lúc rồi nói: [Chưa đến giây phút cuối cùng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ! Ai là người phe thiện thì hãy cùng tôi kiên quyết bỏ phiếu cho số 3!

Số 6, đừng quá đáng! Cậu vênh váo cái chó gì? Sát thủ thắng thì cậu bên phe trung lập cũng đâu có thắng, cậu với tụi tôi cũng chẳng kiếm được điểm, cậu ngông clg gì?]

Tới lượt Thẩm Trì Phi phát biểu, anh chăm chú nhìn kỹ năng đang nhấp nháy ánh sáng yếu ớt trên bảng điều khiển trước mặt, ánh mắt lóe lên vài tia suy tính. Anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua không gian ảo, nhìn về phía căn phòng của số 6.

Giây phút ấy, trong lòng anh dâng lên một tia nghi ngờ khó diễn tả bằng lời, nhưng bất kể ra sao, chỉ cần giành được chiến thắng trong trận tích điểm này là được rồi.

Đã biết số 2 mang thân phận [Tinh tinh], số 5 là [Ong mật], anh có thể tùy ý giết một người, như vậy, trong cuộc họp bỏ phiếu, số phiếu của phe thiện sẽ không đủ để loại bỏ anh.

Thẩm Trì Phi bỏ qua phần phát biểu. Anh đoán lúc này nét mặt của số 5 chắc chắn vô cùng đặc sắc – lừa hắn lâu như vậy, bản thân anh cũng có một chút xíu áy náy.

Đường Cát Cát nói: [Tôi đã tự đóng cửa lòng mình rồi.]

Ánh sáng xanh từ màn hình ảo phản chiếu vào đồng tử mất tiêu cự của cậu ta, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm đang run lên, vừa tức vừa sợ.

Số 6 đến diễn cũng không buồn diễn nữa, chứng tỏ khả năng phe thiện thắng cuộc đã nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Hồi tưởng lại hai vòng họp trước, cậu ta đã liều mạng để bảo vệ số 3! Giờ thì lại như một chiếc boomerang quay ngược lại, như hai cái bạt tai giáng thẳng vào mặt mình, nóng rát đến bỏng người.

Số 3 sao có thể là sát thủ được chứ?

Rõ ràng lúc g**t ch*t số 10 trung lập thì quyết đoán đến thế, hình ảnh lưỡi dao lóe sáng như vầng trăng non vừa phá màn đêm, cậu ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ oai phong của số 3 khi ra đòn.

Nhưng rất nhanh, Đường Cát Cát cũng hiểu ra.

Phe sát thủ mê hoặc một người trong phe thiện, trong game này thường gọi là "chiến thuật nuôi heo" — hi sinh một trung lập không ổn định như số 10 để đổi lấy không gian phát triển rộng hơn, làm bàn đạp cho kế hoạch sát hại về sau.

Ở đêm thứ hai, số 3 canh chuẩn thời gian g**t ch*t số 8, mà bản thân cậu ta thì chính là một phần trong kế hoạch đó.

Cậu ta đúng là con heo bị nuôi thật mà!

Yết hầu của Đường Cát Cát trượt lên xuống, nuốt lấy vị đắng như mật, cậu ta nói: [Tôi đã nhận ra quá muộn, nhưng tôi sẽ tôn trọng lá bài thân phận, vòng này tôi bỏ phiếu cho số 3.]

Thế nhưng vừa nói xong, căn phòng của cậu ta chợt rực lên ánh đèn đỏ rực như máu, ánh sáng ấy như màn sương huyết, mang theo một luồng quỷ dị không sao diễn tả.

Trong bối cảnh rùng rợn ấy, chỉ thấy Thẩm Trì Phi như bóng ma bước ra từ hư không, bước chân nhẹ như gió.

Thẩm Trì Phi đã sử dụng kỹ năng đặc biệt [Ám sát]!

Phù văn đỏ máu lan từ đầu ngón tay đến cổ tay, hệ thống hồi đáp: [Anh chọn số 5, xác định thân phận là Ong mật, khóa mục tiêu thành công, kỹ năng Ám sát bắt đầu ——]

Thẩm Trì Phi xuất hiện ngay sau lưng Đường Cát Cát, gót giày tiếp đất không phát ra âm thanh, ngọn tóc đỏ như lửa phất qua gáy cậu ta đang run rẩy.

Với Thẩm Trì Phi, việc ám sát Đường Cát Cát là một chút "nhân từ" duy nhất mà anh có thể cho số 5. Lúc này, sát ý trong mắt anh còn lạnh buốt hơn cả lưỡi dao sắc nhất thế gian.

Đường Cát Cát lập tức cảm nhận được luồng gió lạnh sau lưng, cái lạnh ấy như xuyên vào tận xương tủy, khi nhận ra cái chết đang đến gần, toàn thân cậu ta cứng đờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!