Chương 32: (Vô Đề)

Tội phạm truy nã đỏ của Liên bang Liên tinh – Hoắc Thừa Tinh – chết vào ngày 16 tháng 9.

Người thu dọn thi thể của anh là Thượng tướng Tần Thâm.

Thi thể đã được hỏa táng.

Tro cốt được Tần Thâm cẩn thận đặt vào một chiếc hộp vuông màu trắng. Vốn dĩ anh nên bị ném vào lò sám hối, nhưng Tần Thâm lại bọc kín lấy anh, mang đi.

Ánh đèn trắng bệch lạnh lẽo dưới mái vòm của Nghị viện như những cây kim nhọn hoắt, đâm vào mắt Tần Thâm, khiến y đau đớn nhíu mày, nhưng vẫn nghiến răng, chậm rãi ngẩng đầu, ánh nhìn thẳng tắp ép về phía các nghị viên cấp cao.

"Hoắc Thừa Tinh đã phạm tội, cũng đã trả giá, nhưng các vị không thể tước đoạt thân phận nạn nhân của cậu ấy. Tên của cậu ấy không nên bị khắc lên cột nhục nhã."

Thanh âm của Tần Thâm vang vọng trong đại sảnh trống trải.

Ngay khi dứt lời, từ phía trên vọng xuống một tiếng quát giận dữ: "Tần Thâm, cậu đang thương xót một tội phạm truy nã đỏ tội không thể tha thứ sao?"

"Tôi không có tư cách để thương xót cậu ấy." Tần Thâm bình thản đáp lại, y ngẩng nhẹ đầu, ngước nhìn cái bóng mình in lên mái vòm – bộ quân phục thẳng tắp đang dần tan biến, như thể ở ngay giữa ngực đã rách ra một vết nứt dữ tợn: "Cộng hòa Liên bang tuyệt đối không mong muốn có thêm một Hoắc Thừa Tinh thứ hai, chính ta đã tự tay giết cậu ấy. Nhưng đến khi tôi chết đi, nếu lại có một 'Hoắc Thừa Tinh' mới xuất hiện, khi đó, ai sẽ đứng ra chống lại?"

"Rốt cuộc là thứ gì đã rèn đúc nên cậu ấy? Và là cái gì đã từng bước đẩy cậu ấy đến đối lập với Liên bang?" Ánh sáng sắc bén trong mắt Tần Thâm lúc này đã gần cạn kiệt, y dường như mệt mỏi lắm rồi: "Các vị ngồi ở vị trí này, không hề cảm thấy sợ hãi sao?"

"......"

Đó là lần cuối cùng Tần Thâm bước vào Nghị viện, cũng là lần cuối cùng y đi ngang qua chân tượng Nữ thần Cộng hòa. Khi bước ra khỏi cánh cửa lớn ấy, chỉ cảm thấy bước chân mình ngày càng nhẹ, tựa như linh hồn đang dần tách rời khỏi thân thể, không còn cảm nhận được ánh sáng ấm áp của mặt trời, toàn thân như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến mức nhịp thở cũng rối loạn.

Bên ngoài, chỉ có ánh đèn flash chói lòa khiến y đau nhức hai mắt, Tần Thâm bị đám đông truyền thông như thủy triều vây chặt không lối thoát.

"Ngài là Thượng tướng của Liên bang, vậy mà lại dốc hết sức bảo vệ danh tiếng của một tội phạm, ngài chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?" Một phóng viên lớn tiếng chất vấn, không thể chờ thêm một giây nào nữa.

Tần Thâm lặng lẽ nhìn những ánh mắt như kim châm sau lưng, giống như cái cách mà y đã từng, khi còn trẻ, thẳng thừng nói ra rằng mình chán ghét Omega. Giờ đây, y vẫn có thể dõng dạc mà kiên định nói rằng: "Cậu ấy là nạn nhân. Điểm này, tôi sẽ không bao giờ thay đổi."

"Ngài nói ra lời như vậy, thì làm sao ăn nói với những đồng đội anh dũng hy sinh bên cạnh ngài?"

"Chính tội phạm đã giết họ! Giờ ngài đứng về phía tội phạm, chẳng phải là đang g**t ch*t họ lần thứ hai sao?"

"Cho nên tôi đã giết cậu ấy! Phải g**t ch*t cậu ấy!" Tần Thâm cuối cùng cũng nổi giận, giọng nói không tự chủ được mà cao vút lên, "Là tôi tự tay kết thúc sinh mệnh của cậu ấy, cho dù cậu ấy từng vô tội, cho dù, ở một mức độ nào đó, cậu ấy vẫn có thể được gọi là một anh hùng!"

"Anh hùng?" Đám phóng viên nhốn nháo.

"Cậu ấy là anh hùng của hành tinh hoang phế." Giọng của Tần Thâm dịu lại đôi chút, y không nhìn vào ống kính máy quay, "Cậu ấy đã thành công."

Ngừng một lúc, y lại nói tiếp: "Tôi mới là kẻ thất bại, ta đã thua cậu ấy rồi."

"......"

"Thượng tướng, tinh thần của ngài vẫn ổn chứ?" Có người trong đám đông lên tiếng với chút châm biếm.

"Nhìn kìa! Tên tội phạm đó ngay cả vị anh hùng trung thành nhất của chúng ta cũng g**t ch*t rồi!"

Tần Thâm nhìn đám đông trước mắt, những khuôn mặt ấy trong ánh nhìn mờ nhòe của y, dần hóa thành từng chiếc bóng đen méo mó. Tiếng ồn ào huyên náo như từng đám tơ rối, vo tròn bên tai, khiến đầu y đau nhức đến muốn nổ tung.

"Cút hết đi! Tất cả cút hết cho tôi!" Tiếng hét sắc nhọn xuyên qua đám đông, người của hạm đội Hải Hồng xông vào, gần như điên cuồng phá vỡ vòng vây, lao về phía Tần Thâm.

"Hạm đội Hải Hồng mấy người vẫn cứ thô lỗ như thế! Tôi nghi ngờ hợp lý rằng sớm muộn gì mấy người cũng sẽ biến thành tội phạm!" Giọng nói sắc bén trong đám người lại vang lên: "Dù sao các người cũng có một cấp trên bao che tội phạm mà!"

"Vậy thì cứ đi tố cáo đi! Bọn tôi chẳng thèm quan tâm! Còn mấy người, tốt nhất đừng hòng xin chúng tôi bảo vệ!" Giang An Thuận đỏ bừng mặt, gào lên không chịu nhường một bước. Dứt lời, hắn lập tức dìu Tần Thâm trở lại phi thuyền.

Lúc này, Tần Thâm – vị chỉ huy từng oai phong lẫm liệt nơi chiến trường, cũng là người thầy mà Giang An Thuận kính trọng hết lòng – tinh thần lực đã cạn kiệt.

Sự tôn nghiêm của một Alpha cấp S mà biết bao người kính sợ, đã không còn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!