Chương 30: (Vô Đề)

Ngoài cửa sổ khoang tàu, những vì sao xoay chuyển như kim cương bị vò nát, Tần Thâm cụp mắt nhìn Hoắc Thừa Tinh đã chìm vào giấc ngủ.

Làn da trắng lạnh của thanh niên dưới ánh sáng xanh của máy quét y tế trở nên gần như trong suốt, hàng mi dài thả xuống những bóng mờ run nhẹ theo từng nhịp chao đảo của phi thuyền.

Tần Thâm cởi nút áo giấu trong đồng phục tác chiến, để vầng trán còn vương mùi khói thuốc súng của Hoắc Thừa Tinh tựa vào hõm vai y.

Khi hương thuốc sát trùng pha lẫn mùi ngọt của chất an thần lan toả, giữa cơn mê man, Hoắc Thừa Tinh nắm lấy một làn hương nhẹ của rượu brandy, chính là tin tức tố của Tần Thâm, đang theo từng nhịp phập phồng nơi lồng ngực, đan thành một tấm lưới mềm mại và dịu dàng ngay trước mũi anh.

Tần Thâm nắm lấy bàn tay Hoắc Thừa Tinh. Nữ bác sĩ beta đã hoàn tất một lượt kiểm tra toàn diện cho anh, sau khi dừng lại cũng thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ là tổn hao tinh lực quá lớn, cơ thể không có thương tích bên trong, nghỉ ngơi và bù năng lượng là ổn."

Tần Thâm khẽ gật đầu.

Phi thuyền của hạm đội Hải Hồng dừng lại sớm bên một hồ nước, Tần Thâm vươn cánh tay mạnh mẽ, nhẹ nhàng ôm lấy eo Hoắc Thừa Tinh, rồi bế anh ngang qua ngực một cách vững vàng, một mình đưa anh rời khỏi tàu, đi về phía căn nhà cô độc nằm khuất xa.

Dưới màn sương mờ ảo, căn nhà ấy trông như một bến cảng yên bình.

Hoắc Thừa Tinh lần nữa mở mắt, ánh nắng đã bò qua lớp giấy dán tường hoa hồng phai màu, quạt trần bằng đồng xoay chầm chậm trên trần nhà, bóng sáng hình thoi đổ xuống từng mảnh.

Đây không phải là hạm đội Hải Hồng—Hoắc Thừa Tinh lập tức tỉnh táo, vén chăn bật dậy. Anh nghe thấy từ tầng dưới vọng lên tiếng giấy nhám cọ vào gỗ xột xoạt.

Chân trần bước lên cầu thang cũ phát ra tiếng kẽo kẹt, anh nhìn thấy sương sớm len qua ô kính, phủ lên cánh tay đang xắn tay áo của Tần Thâm một lớp sương mỏng.

"Đồ ăn ở trong hộp giữ nhiệt." Tần Thâm không ngẩng đầu, vẫn chăm chú cạo lớp bụi cũ trong rãnh gỗ. Trên bộ đồ mặc nhà màu xám sậm, phần lưng anh đã loang ra một vệt mồ hôi, "Anh đã ngủ liền hai mươi tám tiếng, cũng đến lúc bổ sung năng lượng rồi."

Hoắc Thừa Tinh để cái bụng đói ngấu nghiến của mình được ăn một bữa thỏa thuê. Anh dựa vào tủ bếp, quan sát căn nhà cổ này, tay nắm cửa bằng đồng quấn dây thường xuân khô, trên bệ lò sưởi đặt nửa hộp diêm đã ẩm, mọi góc cạnh sắc nhọn đều được bọc lại bằng vải mềm.

Trong lòng Hoắc Thừa Tinh dâng lên một gợn sóng khó nói, anh đoán nơi đây hẳn từng là nơi cha mẹ của Tần Thâm sinh sống.

Từ sân truyền đến tiếng con lăn quét sơn lướt qua tường nghe sột soạt dính dớp. Hoắc Thừa Tinh đẩy cửa sổ sát đất ra, làn không khí trong lành ập tới.

Bên ngoài là bãi cỏ rộng lớn, còn có cả một hồ nước.

Tần Thâm đứng ngay dưới cửa sổ phòng anh, đang quét lớp sơn màu kem lên bức tường bong tróc. Cỏ đuôi chó ngoài cửa sổ mọc cao đến ngang hông, y vẫn mải mê làm việc, chẳng để tâm gì đến cảnh vật xung quanh.

Hoắc Thừa Tinh tựa vào khung cửa sổ, gõ nhẹ lên khung gỗ loang lổ, hỏi: "Em định giấu anh mãi trong căn nhà này à, thưa chỉ huy?"

"Đây sẽ là căn nhà chúng ta sống sau này. Nếu anh không thích nơi này, cũng có thể chọn lại một mảnh đất khác." Tần Thâm vừa nói, động tác tay vẫn không ngừng lại: "Những người trong biệt thự kia, em đã thay thế từ trước rồi. Trước khi anh ra tay, toàn bộ nội ứng đều đã rút lui. Ngoại trừ Lục Huy và đám lính riêng của ông ta, không còn ai thương vong."

"Anh giết một kẻ phản quốc. Anh hùng thì việc gì phải trốn tránh?"

Hoắc Thừa Tinh ngẩng đầu: "Vậy tiếp theo thì sao? Họ sẽ dùng cách gì để xét xử anh đây?"

Tần Thâm đáp không chút do dự: "Không ai có tư cách xét xử anh cả. Nhưng tuần sau, chúng ta phải ra tòa một chuyến. Sau đó, quay về nhà, bàn bạc chuyện tiếp theo."

"Chuyện gì?" Hoắc Thừa Tinh hỏi.

"Đám cưới." Tần Thâm trả lời: "Chúng ta cần tổ chức lại một đám cưới."

Hoắc Thừa Tinh không nhịn được bật cười: "Anh thật sự không ngờ em sẽ nói như vậy đấy."

"Đột ngột lắm sao?" Tần Thâm hỏi: "Em nghĩ đây là chuyện chúng ta nên suy xét mà."

"Không đâu."

Hoắc Thừa Tinh lắc đầu: "Anh cứ tưởng em sẽ làm ra vẻ, hỏi anh có từng yêu em hay không, hoặc mắng anh vài câu, bảo rằng anh luôn lợi dụng em."

"Anh biết rõ em sẽ không nghĩ như thế." Tần Thâm ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt xanh lam của Hoắc Thừa Tinh, "Vì em tin chắc, anh đã yêu em rồi."

"Nếu không, anh sẽ không muốn lên giường với em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!