Chương 3: (Vô Đề)

Khi xúc tu của Hoắc Thừa Tinh quấn lấy tứ chi của con bạch hổ, nó không hề vùng vẫy, chỉ lắc lắc đầu, lấy đầu cọ loạn lên đùi Hoắc Thừa Tinh, lông rơi đầy như kim bạc bám lên người anh.

Nó lại từ phía trước vòng ra phía sau, cơ thể vạm vỡ như một chiếc xe kart, còn muốn lén dùng sức bốn bánh trèo lên lưng Hoắc Thừa Tinh.

"Mày đang giả vờ gì thế?"

Hoắc Thừa Tinh nói.

Hai chân trước của con hổ vừa nhảy lên liền bị xúc tu của anh kéo lại đè xuống đất, đầu hổ cắm mạnh vào đất, bị ép ăn một miếng đất, nó ấm ức kêu lên một tiếng.

Không hề có tính công kích.

Dù bị trói chặt như bánh chưng, vẫn không hề phản kháng.

Hoắc Thừa Tinh hiểu rồi.

Con mèo ngốc này coi việc bị trói là một loại hứng thú.

"Chẳng lẽ mày đang âm thầm vui mừng vì chủ nhân mày cuối cùng cũng nở hoa, thật sự cho rằng tao là Omega từng bị chủ nhân mày đánh dấu à?"

Con bạch hổ không hiểu lời anh nói, xúc tu siết chặt cơ thể nó, căng đến mức sắp rạch toạc làn da, khiến nó bắt đầu gào lên liên tục, giọng khàn khàn dù cố nén vẫn chẳng thể dịu dàng nổi.

Cuối cùng cũng khiến Hoắc Thừa Tinh phiền, anh buông lỏng trói buộc, vừa chạm đất, nó lại tiếp tục nhắm tới lưng anh, chính xác mà nói là nhìn trúng tuyến thể sau gáy anh.

Hoắc Thừa Tinh không có tinh thần thể, không thể thực hiện sự an ủi giữa các tinh thần thể, vì vậy con mèo ngốc này chỉ còn cách cố gắng l**m tuyến thể của anh.

Suy nghĩ về tinh thần thể quá dễ đoán, nó vẫn giữ trạng thái hưng phấn, nhưng vừa ngẩng đầu lên, Hoắc Thừa Tinh đã bật ngón tay búng vào mũi hổ, lông trên người nó lập tức xù cả lên, hít mũi rồi khịt khịt, chẳng hề giận dữ, đầu đuôi lại dụi dụi lên cổ chân anh, lớp thịt mềm nơi móng vuốt cọ vào gót giày.

Thời kỳ dễ cảm là giai đoạn khó chịu nhất, tinh thần thể của Alpha mang bản năng khắc sâu trong gene, khiến Omega vui vẻ hài lòng, là có thể xoa dịu vết thương của chính mình.

Khi lưỡi hổ thử l**m ngón tay anh, Hoắc Thừa Tinh bất ngờ bóp lấy cái lưỡi đỏ tươi ấy, gai lưỡi sắc nhọn phản xạ dựng đứng lên, nhưng nó rất nhanh đã phản ứng lại, rụt gai vào, nghiêng đầu đi, không cắn xuống tay anh.

Cái mũi ươn ướt của con mèo ngốc cọ qua cổ tay anh, cổ họng phát ra tiếng r*n r* như con non, nghe mà khiến người ta buốt răng.

Tinh thần thể cần được an ủi, dưới lớp lông mềm mại kia là vết thương rạn nứt, đang rỉ ra mùi hôi thối của sự hoại tử, khiến nó không thể tự l**m vết đau, một khi bị ăn mòn hoàn toàn, nó sẽ phát cuồng rồi bạo động cho đến khi sụp đổ và chết đi.

"Muốn tao giúp hả? Nhưng tao chả phải là người tốt lành gì, xưa giờ tao chưa từng làm việc tốt." Hoắc Thừa Tinh rút ngón tay ra khỏi miệng nó, chùi nước dãi vào bộ lông của nó.

Tinh thần thể tưởng anh cuối cùng cũng vui rồi, lập tức muốn tiến lại gần, nhưng lại bị anh bóp lấy nửa bên hàm dưới.

Hoắc Thừa Tinh mạnh mẽ ép đầu nó sang hướng khác, khiến nó phải ngoẹo đầu, gào lên hai tiếng đầy bực bội.

[Ký chủ, độ phù hợp giữa anh và nó lên tới 98%, là người thích hợp nhất để an ủi nó.]

Hệ thống lên tiếng, Hoắc Thừa Tinh lạnh giọng: "Cậu còn dám xuất hiện?"

[Ký chủ, an ủi nó sẽ không gây bất lợi cho anh, hơn nữa, trông nó thật đáng thương.]

"Vậy cũng hết cách rồi, ai bảo nó là tinh thần thể của Tần Thâm? Sớm chết sớm siêu sinh, giờ tôi có thể tiễn nó một chuyến."

[Ký chủ, xin dừng lại những giả thiết nguy hiểm.]

"Nếu cậu thương nó thì lải nhải bên tai tôi làm gì, cậu đi chết cùng nó luôn đi."

Hệ thống: [Nhưng nói chính xác hơn, nó sống lâu hơn ký chủ đấy.]

"Cậu đang châm chọc tôi đấy à?"

Hệ thống: [Tôi đang xót xa cho anh.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!